Reply1996

Má!!! Rảnh quá ngồi viết truyện nhảm nhí :)))) Mà nó nhảm nhí quá xong đéo dám đăng haha :)))))

Reply1996

Ôi thật..... kiểu lâu lâu ms vào wattpad một lần í, xong tự dưng hôm nay coi lại mấy cái noti cũ thấy ôi mình miss 1 cái của các bạn top_for_all... hay gì gì đấy não quá quên rồi, đưa tên mình vào trong cái danh sách tác giả gì gì đấy :) Xong mình kiểu: wtff???? Có người biết mình tồn tại à???? :) 
          Ý là mình lại phải viết tiếp à??? Ngại thế huhu :"< 

Reply1996

@LightBlue1711 Thank you so much :'')
Reply

_ephemerality

Mừn support trong thầm lặng -._- và mình lặn tiếp đây
Reply

Reply1996

Đến giờ WIWY vẫn còn người đọc à?

Reply1996

@Mio_BIY Mình chắc khi nào cũng phải đọc lại để viết tiếp ;; v ;;
            Dù lười quá!!!!
Reply

_poMio_

@Reply1996  vẫn đang đọc, mình thuộc dạng đọc như rùa :vvv
Reply

Reply1996

@Mio_BIY Chết dở..... Các bạn ngóng WIWY bao lâu rồi??? Mình còn quên mất cốt truyện của nó thế nào rồi cơ ;; v ;;
Reply

Reply1996

Vâng! Tôi lại bắt đầu cái giai đoạn chán đời rồi! Nửa tháng trước vẫn còn vui vẻ đi làm, nhảy tưng tửng khi được gọi đi thử việc. Muốn vác máy ảnh đi đâu đó thay vì nằm quằn quại rên rỉ ở nhà.
          Còn giờ thì t chỉ muốn nghỉ việc, nghỉ học, nghỉ hết, ở nhà ăn vs ngủ, xem phim và chém gió về phim ảnh như bọn AHBP thôi. Ít nhất việc chém gió ấy còn nhận lại được tiền!!!! 

Reply1996

Tâm trạng đang rất lộn xộn, rất hợp để viết WIWY mà không mang lap hay gì hết!!!!!
          Đúng là mình rất hay vướng vào rắc rối vs những người xung quanh, khiến họ cảm thấy khó chịu hay gì đó. Mình là cái con cả đời chỉ nên sống 1 mình, ở yên trong cái thế giới nhỏ bé, cô độc do chính bản thân tạo nên mà thôi - giống như một kẻ ngoài lề xã hội, một kẻ bị xa lánh, bị ghẻ lạnh. 
          Dạo này tâm trạng rất bấp bênh, cái việc tự sát bắt đầu trở nên rõ ràng và thân thuộc đến kỳ lạ. Tôi có bị điên không? Tôi có phải đi gặp bác sĩ không? Phải chăng đã đến lúc tôi cần phải uống thuốc tâm thần rồi không? 
          Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ với cái suy nghĩ ấy, tôi cố nghĩ về những thứ tốt đẹp nhưng chẳng ích lợi gì. Thậm chí, tôi cố gắng thử những thứ mới, đi xem phim để khiến bản thân vui vẻ, nhưng mọi việc cứ tiếp diễn như vậy. Càng ngày, cái nhận định tôi là một kẻ đáng thương càng trở nên mạnh mẽ! Đau khổ, thất bại, thảm hại, nhũng cảm xúc ấy bấu víu vào tôi như những con đỉa đói, chúng đang dần hút cạn máu và tâm trí của một kẻ không thể nhận diện bản thân như tôi. 
          Một gã xa lạ trên mạng đã nói vs tôi một câu: "con người thường chết vào tuổi 18, nhưng khi 81 họ mới được chôn cất". Giá như tôi nhận thức rõ ràng hơn về việc bản thân đã chết, để không vùng vẫy mà thoát ra khỏi cái xác chết tàn tạ này nữa. Tôi ước có thể sống mà không cần lo nghĩ về chính bản thân mình như những con người ngoài kia, tôi ước đk trở nên bình thường. Tại sao điều đó lại khó khăn đến vậy? Tại sao tôi lại khác biệt? Tại sao mọi người phải cố để khác biệt hay tự hào rằng mình khác biệt? Họ thích như vậy lắm sao? Đấu tranh tâm lý và luôn tự hỏi tại sao mình không thể hòa nhập? Bị mọi người nói rằng mình kỳ dị, quái đản? 
          

Reply1996

Tui đang cố gắng viết When I was Young một cách tử tế nhất có thể. Và tui cũng cố gắng viết dài hơn nữa TvT 
          Vậy nên các bạn hãy cmt, đừng chỉ vote thế, tui khổ tâm lắm, cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy!!!!!! 
          Thực ra t có thể viết kết ở chương sau đấy. Hay mình giết cmn main đi cho nhanh nhỉ???

Reply1996

@ amechan_123 con bé chị đã có đáp án hết rồi. Chị chỉ sợ khi main biết được sự thật thì sẽ muốn chết hay sống tiếp thôi 
            Tự dưng thấy mình có tâm hết sức, nghĩ về tình cảm nhân vật như thật!
Reply

mimiadeyo

@ Reply1996  em chả biết cmt sao hết, chỉ biết chờ chap mới thôi. 
            Nếu cho main chết thì... Hi vọng là nó sẽ không bị gượng.
            Mà thôi, chị đừng để nó chết nhanh quá. Con bé vẫn còn là 1 bí ẩn mà. Có thể 1 tháng hay 3 tháng chị ra 1 chap cũng được, chị có hứng viết là tốt rồi.
            Fighting!
Reply