
Su9776
Honkai: Star Rail Fanfiction [ Herta/Ruan Mei ] ĐÔI CÁNH Coming Soon Đại ý xem thêm tại bình luận

Su9776
... Một đứa trẻ có thể đặt cho nàng bao nhiêu câu hỏi trước khi giã từ tuổi thơ để đi đến thế giới buồn tẻ của những kẻ không có lòng thương? Nàng không biết, vì trước giờ tuổi thơ của chúng tuyệt nhiên không nên biết đến nàng. “Tại sao cô lại ở đây?” “Vì ta đã rơi xuống khỏi bầu trời.” Có lẽ nàng đã sống đủ lâu để thấy những ngoại lệ đầu tiên xuất hiện. “Vì cô không có cánh?” “Ta từng nghe kể rằng chủng tộc bọn ta khi sinh ra đều có đôi cánh trên lưng rất đẹp, năm đó bất ngờ bị ông trời đem tới một nơi xa lạ, mọi người giang cánh bay trở về nhà, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.” Có lẽ đời nàng đã dài đến mức chuyện của bản thân cũng trở nên xa lạ. “Tại sao cô lại thành ra thế này?” “Vì các ngươi đã trồng ta xuống đất.” Nhưng cơn ác mộng đó cả đời nàng sẽ không quên. “Để ta không thể chạy trốn, họ chôn đôi chân ta xuống sâu dưới đá sỏi. Để có được cuộc sống giàu sang, họ lấy của ta cuộc đời ta đang sống...” “Vậy cô rốt cuộc là thứ gì?” Con người sống rồi sẽ chết đi, chỉ có nàng vẫn luôn tồn tại. “Ta không có cánh, từ rất lâu rồi cũng không còn cả đôi chân. Ta trông giống con người nhưng lại không phải người, trên tay ta mọc ra cành lá, mỗi độ xuân về trên tóc lại nở hoa,... Ta là gì ư? Chính ta cũng rất muốn biết. Tiếc một cái...” “Những người biết về ta đều đã không còn.” ... Bao nhiêu người trong số chúng ta từng mơ về mấy chữ đất quê hương để rồi đột nhiên bật khóc? “Cô có cảm thấy chán ghét nơi này không?” “Điều đó không có ý nghĩa gì cả.” Một kẻ bị giam cầm thì làm gì xứng đáng có ước mơ. “Nếu tôi có một đôi cánh, tôi nhất định sẽ đưa cô ra khỏi làng.” “Con gái của trưởng làng thì không nên nói năng tùy tiện như thế.” Tin làm gì mấy câu hứa hẹn của một kẻ lo chưa xong cho chính thân mình. “Nhất định sẽ đưa cô ra khỏi làng.” “Không được đâu, cái giá... ngươi không trả được.” “Bao nhiêu?” “Ngươi có muốn cùng ta lên giàn hỏa thiêu một ngày nào đó?” @Mie
•
Reply

Su9776
... Bao nhiêu người trong số chúng ta từng khao khát có thể chạm tay tới bầu trời? Và bao nhiêu người trong số chúng ta từng nhìn lũ chim và ước rằng trên lưng sẽ mọc ra đôi cánh? Bao nhiêu... Bao nhiêu là cho đủ? Đây là thế giới của những “khả năng”. “Máu là vàng và nước mắt chính là bạc, nhưng khi chết đi rồi, thân xác này sẽ hóa đống tàn tro.” Lời nói ra nhẹ như gió thoảng làm vài bông hoa tím khẽ lay trên mái tóc nâu nhạt màu như nền đất. Thấy đứa bé gái trước mặt hơi ngẩn ra, người thiếu nữ dưới tán cây lại dịu dàng nở một nụ cười chưa hề đổi thay dù thời gian đã đi xa mãi... “Có lẽ bây giờ vẫn còn quá sớm để hiểu, đợi ngươi lớn thêm chút nữa...” Nàng bỗng ngừng lại, trong đáy mắt là nỗi buồn thương cuộc đời đã gieo vào lòng từ cái hồi nàng còn chưa lớn. “Khi đó... ngươi sẽ lại giống như bọn họ...” Theo tháng năm, nàng đã thôi kỳ vọng vào một điều gì đó mà ngay cả trong cơn mơ cũng chưa từng thấy bao giờ. “Đẹp không?” Giống như hạt ngọc, chỉ có màu nước mắt trong veo. “Khi rơi xuống sẽ đau lắm đấy.” Đó là lần thứ bao nhiêu nàng nghe một con người hứa rằng sẽ không để nàng phải khóc? Hình như... “Thôi thì... lần cuối cùng nhé?” Tin làm gì lời nói đám trẻ con...
•
Reply