"Chiều thu vắng trời giăng mưa xối xả
Sấm vọng rền xé toác cả không trung,
Nước rí rách thì thầm như tiếng khóc,
Mưa thu đấy sao chẳng thánh thót rơi.
.
Mưa, chiều thu hôm ấy tiếng mưa dai dẳng buồn bã cứ như một giàn giao hưởng thê lương đem gieo rắc nỗi buồn đến khắp từng ngõ ngách trong cái thành phố này vậy.
Kim Ji Beom đã biết bao nhiêu lần tự hỏi mùa thu với lá vàng rơi cùng không khí se lạnh từng cơn chưa đủ buồn hay sao mà ông trời còn ban thêm những cơn mưa dai dẳng, thảm thiết. Mưa mùa thu không chợt đến chợt đi thật nuối tiếc như mưa rào mùa hạ, không kiêu kì lạnh giá khiến nhớ nhung như mưa mùa đông, và lại càng chẳng thể dịu dàng đến trong suốt như mưa phùn trời xuân. Mưa mùa thu nặng nề và dai dẳng như nỗi buồn của con người ta vậy, đến chẳng một lí do nhưng càng cố đuổi lại càng chẳng đi."
Trích "Ya! Kim Ji Beom"
...
Ê cái hình ảnh một người đứng chờ một người trước màn mưa ngày trước mình từng viết trong một truyện trên wordpress rồi này. 1 người đứng chờ, một người đến. Người đến đến dạn dĩ còn kẻ chờ lặng lẽ đau.
Ahuhu hồi đó viết xong "Circle" chưa bao giờ mình từng cho pass bất cứ ai đọc hết vì nó tan nát lắm .. theo một hướng tiêu cực hoàn toàn ~~
Và bây giờ, sau rất nhiều chuyện xảy ra, càng khiến mình mãi mãi không bao giờ đọc lại Circle nữa. Vì một người đã bỏ đi, không phải chỉ là trong truyện nữa ... là đi thật, là đi và bỏ lại phía sau nhiều lắm những vết thương vô hình.
~~~~
À mưa trong Circle tan nát thôi.. mưa này chỉ thấy ngốc xít, bởi vì là Kim Ji Beom mà mưa có buồn đến mấy cũng cảm thấy thật ngốc nghếch~~
Và cái cách bước đến dạn dĩ của Bong Jae Hyun dù có vô tình đến mấy cũng chỉ thấy một trời đáng yêu.
Đáng yêu với ngốc xít, chẳng bao giờ khiến tâm trạng mình buồn hết :>~