KVHT: NCTTT
Chương 72. Ngọc Trường Sinh
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Sao giờ? Nên dỗ em ấy hay là giả chết giờ?
Từ lúc chào đời đến giờ, Lam Chỉ chưa dỗ ai cả. Thế nên, khi thấy nước mắt Giản Thương trào ra như vỡ đê, hai mắt thì đỏ bừng, Lam Chỉ mấp máy môi rồi cứng ngắc nằm xuống, xoay lưng lại với hắn. Cậu quyết định chọn phương án thứ hai.
Tiếng khóc rấm rứt nghẹn ngào của thiếu niên sau lưng cậu càng ngày càng lớn.
"Lam Minh Tô!!! Huynh đứng dậy ngay cho ta!!! Đừng có giả vờ ngủ!!!", cậu thiếu niên nọ vừa lắc vai Lam Chỉ vừa gào, "Không cho ngủ!!! Huynh có nghe thấy không hả!!!"
Lắc mãi mà Lam Chỉ chẳng động chẳng cựa gì, Giản Thương ấm ức ôm người yêu mà khóc. Hắn khóc mãi, khóc đến nỗi nấc nghẹn, như muốn kể lể hết nỗi tủi thân mà hắn đã đè nén trong lòng suốt bao lâu nay: "Ta chờ lâu như thế mà sao huynh lại lấy nhầm chứ...". Một khi đã tức nước vỡ bờ, Giản Thương không kiềm nổi những tủi hờn trong lòng mình nữa. Nước mắt hắn khóc mãi không hết, thấm ướt cả một mảng áo Lam Chỉ. Hắn vẫn không cam tâm, xoay mặt Lam Chỉ lại, ỉ ôi: "Huynh không được ngủ! Phải để đệ ngủ với huynh!"
Lam Chỉ nhắm mắt, lần tay vuốt eo Giản Thương. Cậu còn chủ động hôn lên môi hắn. Giản Thương sững sờ, la toáng lên: "Huynh làm gì thế?!?!"
"Em bảo muốn ngủ với ta còn gì?", Lam Chỉ cúi xuống, bảo, "Ngủ trước đã rồi tính sau". Vừa nói, Lam Chỉ vừa nhanh tay cởi đai lưng của Giản Thương ra. Ngay khi Lam Chỉ sắp mò tay vào trong áo mình, Giản Thương vội quát: "Huynh đừng có làm bậy!". Giọng hắn nghèn nghẹn, như thể đang nghiến răng nghiến lợi vậy.Dưới bầu không khí giằng co căng thẳng này, cả hai cứ im lặng như thế. Cuối cùng, Lam Chỉ thở dài đánh sượt, hỏi: "Thế em định xử lý ta như nào đây? Để ta quỳ ván giặt đồ hả?"
Giản Thương ôm siết Lam Chỉ vào lòng, mãi mới cất tiếng thì thào: "Sư huynh ơi...". Mặc dù Giản Thương đã cố tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều, có tủi thân cũng giữ trong lòng không nói nhưng nước mắt hắn cứ rơi xuống như mưa, cứ nhích qua nhích lại mãi.