Tieuyhan578558

Hôm nay Hà Nội lại mưa, mưa nhiều lắm. Tiếng lách tách của  mưa trên mái tôn cùng từng đợt gió cắt da liên tục bủa vây lấy tôi. Nhưng tôi lại chẳng có chút cảm giác gì, ngẩn ngơ nhìn từng hạt mưa rơi trên mái nhà, mặc cho bản thân có đang dần bị hạ nhiệt, mặc cho cái rét ấy bao trùm, tôi vẫn đứng đó nơi ban công tầng 5 quen thuộc.
          	
          	Đã bao lần tôi đứng ở đây rồi nhỉ? 
          	
          	Không chắc, có thể là năm lần, mười lần, nhưng cho dù bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cái âm thanh đó chẳng bảo giờ thay đổi.
          	
          	"Nhảy!! Nhảy đi, sợ gì mà không nhảy xuống, tự do của mày ở ngay kia cơ mà".
          	 
          	Đáng sợ thật. Không biết nếu tôi sa chân theo nó thì tôi sẽ ra sao nữa. Chắc chỉ ngay tối nay thôi, tôi đã có mặt ở Hải Phòng trong chuyến xe rải đầy giấy tiền rồi nhỉ. Và tôi sẽ tận mắt thấy sự hối hận của bố tôi khi nhìn thấy đứa con gái lớn của mình trở về.
          	
          	Ấy vậy à giờ tôi vẫn còn ở đây, nói mấy lời vô nghĩa như một kẻ có vấn đề về thần kinh. Chẳng biết nữa nhưng ngay cái khoảnh khắc tôi đưa một chân vào hư không tôi lại nghe tiếng mẹ gọi. Nó làm tôi hoảng sợ, sợ nếu tôi không còn thì ai sẽ là người bảo vệ mẹ và các em, em tôi chúng nhỏ quá chưa thể hiểu được cái khổ đau của gia đình này....
          	
          	Chà, có lẽ sự hèn nhát trong tôi còn lớn lắm, vẫn chưa đủ để tôi buông bỏ tất cả. Chắc tôi nên chờ thêm một chút khi tôi đủ can đam hơn hoặc chọn được cách nào thanh thản hơn rồi biến mất cũng chưa muộn....
          	
          	

Tieuyhan578558

Hôm nay Hà Nội lại mưa, mưa nhiều lắm. Tiếng lách tách của  mưa trên mái tôn cùng từng đợt gió cắt da liên tục bủa vây lấy tôi. Nhưng tôi lại chẳng có chút cảm giác gì, ngẩn ngơ nhìn từng hạt mưa rơi trên mái nhà, mặc cho bản thân có đang dần bị hạ nhiệt, mặc cho cái rét ấy bao trùm, tôi vẫn đứng đó nơi ban công tầng 5 quen thuộc.
          
          Đã bao lần tôi đứng ở đây rồi nhỉ? 
          
          Không chắc, có thể là năm lần, mười lần, nhưng cho dù bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cái âm thanh đó chẳng bảo giờ thay đổi.
          
          "Nhảy!! Nhảy đi, sợ gì mà không nhảy xuống, tự do của mày ở ngay kia cơ mà".
           
          Đáng sợ thật. Không biết nếu tôi sa chân theo nó thì tôi sẽ ra sao nữa. Chắc chỉ ngay tối nay thôi, tôi đã có mặt ở Hải Phòng trong chuyến xe rải đầy giấy tiền rồi nhỉ. Và tôi sẽ tận mắt thấy sự hối hận của bố tôi khi nhìn thấy đứa con gái lớn của mình trở về.
          
          Ấy vậy à giờ tôi vẫn còn ở đây, nói mấy lời vô nghĩa như một kẻ có vấn đề về thần kinh. Chẳng biết nữa nhưng ngay cái khoảnh khắc tôi đưa một chân vào hư không tôi lại nghe tiếng mẹ gọi. Nó làm tôi hoảng sợ, sợ nếu tôi không còn thì ai sẽ là người bảo vệ mẹ và các em, em tôi chúng nhỏ quá chưa thể hiểu được cái khổ đau của gia đình này....
          
          Chà, có lẽ sự hèn nhát trong tôi còn lớn lắm, vẫn chưa đủ để tôi buông bỏ tất cả. Chắc tôi nên chờ thêm một chút khi tôi đủ can đam hơn hoặc chọn được cách nào thanh thản hơn rồi biến mất cũng chưa muộn....
          
          

Tieuyhan578558

Đã lâu rồi tôi không có cảm giác tiêu cực nữa những tưởng nó đã biến mất, nhưng có lẽ vì tôi đang mải hòa mình vào môi trường mới và quên đi nó, nhưng thật đáng sợ khi những ngày gần đây nó lại đến. Tôi lại một lần nữa tự làm đau bản thân để cảm nhận mình vẫn còn tồn tại. Tôi sợ, rất sợ mình sẽ chết, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thỏa mãn khi nhìn chính mình bị đau, dày vo bản thân như thể mình chẳng có giá trị gì cho cuộc sống này. Và sau tất cả cũng chỉ có mình tôi thấy sự tệ hại đó vì khi bước ra khỏi ngưỡng cửa của phòng trọ tôi lại biến thành một người khác đầy sức sống hơn bao giờ hết. Cái mác lạc quan yêu đời đó lại một lần nữa được tôi gắn lên mình một cách tinh tế để che đi những vết sẹo mà chính tôi đã gây ra. Tuyệt vọng nhất là khi không thể chạy trốn khỏi nó mỗi khi ở một mình.