Tokechuyen_

Ngồi đọc lại fic viết vài năm trước, thấy thích mình hồi đó thiệt. Mơ mộng, đơn giản, rất là trong.
          	Trưởng thành rồi không thể viết mọi thứ dưới góc nhìn đơn giản như xưa, ra quán cà phê không thể cắm cọc 2 tiếng viết một lèo 4000 con chữ. Bây giờ 2 tiếng đẻ được 500 chữ nhưng nhìn đâu cũng không thấy ưng, càng không thấy đủ. 
          	Người ta bảo viết lách để sâu cần có độ chín, thật ra chín hay xanh cũng đều nên viết. Phải viết mới có điểm bắt đầu, điểm neo để so sánh và nhìn lại bản thân đã đi dài được đến đâu 
          	Dạo này đang cố gắng viết mà bớt nghĩ hơn, vì nghĩ nhiều là stress lắm, mà stress thì chữ không ra hồn chữ. Nhân vật ko ra hồn nhân vật =)) 
          	Its me, viết lách chưa bh để cho vui. Nó là một loại áp lực để phát triển và soi chiếu bản thân mỗi ngày. 

Phuong826

Em vô tình gặp đại uý gặp đại thiếu vào một tối em có lẽ sắp từ bỏ mọi thứ, em ghét đọc, ghét phải ngồi một nơi, em khóc nhiều, suy nghĩ tiêu cực rất nhiều. DUGDT đã mang em tới nơi mà sách truyện là mọi thứ, nó kéo em lại, giờ em đã trở thành một người chill và sống nhanh và chậm, DUGDT giúp em chữa lành mọi thứ trong một thời gian ngắn, đôi khi muốn givup, lại gặp những thứ mình cần. Cảm ơn tgia đã chữa lành em qua nhân vật Hiếu và An, qua những con chữ. Đôi khi em tự hỏi tại sao một câu chuyện và hai con người lại có thể chữa lành em nhiều vậy, và em nhận ra, câu chữ cũng có thể chữa lành một tâm hồn
Reply

nmai92025

e cũng thích viết, nhưng lại k thể viết… thật nhớ những ngày của 3-4 năm trước. e coá thể dành cả buổi chiều chỉ để đọc những câu chuyện viết lách của mn, có người em theo họ rất lâu rất say mê con chữ của họ cuối cùng cuộc sống cũng ép họ dừng lại…
          	  
          	  Thời gian, mối quan hệ xung quanh, sự khó tính hơn qua từng năm tháng đối với con chữ của mình viết ra…..
          	  
          	  Chỉ mong tất cả chúng ta đều có cuộc sống nhẹ nhàng, có thể suy nghĩ đơn giản, có thể viết có thể đọc có thể tận hưởng mn thứ..
          	  
          	  Đừng quá suy nghĩ nếu c k thể rep cmt, văn hay lời chạm đáng được nhận lời khen từ mn, tụi em đều biết c trân trọng nó vậy là đủ… 
          	  
          	  I'm stressed, and I know you are too. Let's get through this together.
Reply

Tokechuyen_

Thật kì lạ khi đại uý gặp đại thiếu lại… viral khi nó được viết trong khoảng thời gian stress liên miên và muốn give up nhất. Idk why, nhưng mà cảm ơn mn vì đã ở lại. Ko biết rep mn thế nào nên yapping ở đây…. 
          	  Sống từng ấy tuổi vẫn loay hoay với những lời comment? Huhu mình kì cục quá nhỉ nhưng thanks mn rất nhiều. It means a lot to me
Reply

floveebes

chị ơi, em muốn xin được phép in ficbook về OTG và ĐUGĐT, em in vì mục đích cá nhân chứ không thương mại, mong chị cho phép ạ 

floveebes

 dạ em cảm ơn chị nhiều ạaaTT
Reply

Tokechuyen_

Cảm ơn em đã thích hai truyện của chị nhé. Chị cũng muốn để mn tự do in ấn nhưng do vài vấn đề nên chị không open việc in truyện được. Thông cảm giúp chị nhaaa. Cảm ơn em nhiều
Reply

Tokechuyen_

Ngồi đọc lại fic viết vài năm trước, thấy thích mình hồi đó thiệt. Mơ mộng, đơn giản, rất là trong.
          Trưởng thành rồi không thể viết mọi thứ dưới góc nhìn đơn giản như xưa, ra quán cà phê không thể cắm cọc 2 tiếng viết một lèo 4000 con chữ. Bây giờ 2 tiếng đẻ được 500 chữ nhưng nhìn đâu cũng không thấy ưng, càng không thấy đủ. 
          Người ta bảo viết lách để sâu cần có độ chín, thật ra chín hay xanh cũng đều nên viết. Phải viết mới có điểm bắt đầu, điểm neo để so sánh và nhìn lại bản thân đã đi dài được đến đâu 
          Dạo này đang cố gắng viết mà bớt nghĩ hơn, vì nghĩ nhiều là stress lắm, mà stress thì chữ không ra hồn chữ. Nhân vật ko ra hồn nhân vật =)) 
          Its me, viết lách chưa bh để cho vui. Nó là một loại áp lực để phát triển và soi chiếu bản thân mỗi ngày. 

Phuong826

Em vô tình gặp đại uý gặp đại thiếu vào một tối em có lẽ sắp từ bỏ mọi thứ, em ghét đọc, ghét phải ngồi một nơi, em khóc nhiều, suy nghĩ tiêu cực rất nhiều. DUGDT đã mang em tới nơi mà sách truyện là mọi thứ, nó kéo em lại, giờ em đã trở thành một người chill và sống nhanh và chậm, DUGDT giúp em chữa lành mọi thứ trong một thời gian ngắn, đôi khi muốn givup, lại gặp những thứ mình cần. Cảm ơn tgia đã chữa lành em qua nhân vật Hiếu và An, qua những con chữ. Đôi khi em tự hỏi tại sao một câu chuyện và hai con người lại có thể chữa lành em nhiều vậy, và em nhận ra, câu chữ cũng có thể chữa lành một tâm hồn
Reply

nmai92025

e cũng thích viết, nhưng lại k thể viết… thật nhớ những ngày của 3-4 năm trước. e coá thể dành cả buổi chiều chỉ để đọc những câu chuyện viết lách của mn, có người em theo họ rất lâu rất say mê con chữ của họ cuối cùng cuộc sống cũng ép họ dừng lại…
            
            Thời gian, mối quan hệ xung quanh, sự khó tính hơn qua từng năm tháng đối với con chữ của mình viết ra…..
            
            Chỉ mong tất cả chúng ta đều có cuộc sống nhẹ nhàng, có thể suy nghĩ đơn giản, có thể viết có thể đọc có thể tận hưởng mn thứ..
            
            Đừng quá suy nghĩ nếu c k thể rep cmt, văn hay lời chạm đáng được nhận lời khen từ mn, tụi em đều biết c trân trọng nó vậy là đủ… 
            
            I'm stressed, and I know you are too. Let's get through this together.
Reply

Tokechuyen_

Thật kì lạ khi đại uý gặp đại thiếu lại… viral khi nó được viết trong khoảng thời gian stress liên miên và muốn give up nhất. Idk why, nhưng mà cảm ơn mn vì đã ở lại. Ko biết rep mn thế nào nên yapping ở đây…. 
            Sống từng ấy tuổi vẫn loay hoay với những lời comment? Huhu mình kì cục quá nhỉ nhưng thanks mn rất nhiều. It means a lot to me
Reply

nmai92025

Hello chị! 
          
          Hì thường thì em hay gọi Tokechuyen_ là “mom - cô” nay em muốn gọi Tokechuyen_ là chị. 
          
          Muốn gọi chị vì đây là một lời nhắn (mong có thể biến nó thành lời động viên nhỏ) thật lòng đến từ trái tim bằng sự chân thành, một lời nhắn tới một người lạ rung động bởi câu từ, con chữ của một người lạ. 
          
          Thật sự rất vui vì được “theo chân” OTG của chị từ sớm và được đón tay em “ĐUGĐT” nếu để viết tiếp lời khen nên dòng nhắn này thì hơi sai so với nội dung trong lời nhắn này của em. Chỉ muốn nói tác phẩm của Tokechuyen_ siêu đặc biệt với cá nhân em. Có lẽ Tokechuyen_ cũng đang hoà mình vào cuộc sống bộn bề cơm áo gạo tiền, sẽ có rất nhiều vấn đề trong cuộc sống làm ảnh hưởng tới ta, “đôi lúc ta muốn viết nhưng lại chẳng thể viết.” Chính em cũng bị cuộc sống xoay tròn và vật lộn với đống suy nghĩ rối tung. 
          
          Mong rằng chị sẽ sớm tốt hơn và sắp xếp gọn gằng lại những thứ khiến chị lộn xộn, mong Tokechuyen_ lun tràn đầy vui vẻ như ngày đầu em gặp phải câu chữ của Tokechuyen_
          
          Có lẽ lời nhắn này được gửi tới hơi muộn hơn so với Tokechuyen_ nhưng em cũng mong rằng khi lời nhắn này được gửi tới cũng là lúc Tokechuyen_ đã vượt qua tất cả. 
          
          Hope to see you again soon. We'll meet again on a beautiful day, when both our hearts are more at peace than they are today. 
          
          ❤️‍❤️‍
          
          12:38, Hà Nội 29.04.2025 

Tokechuyen_

this message may be offensive
Cảm ơn cả nhà hỏi thăm
          ĐUGĐT mới private thôi chứ chưa có xoá cả nhà ạ
          Some bullshit has been messing up my life lately. so i can’t write anymore . Feel bad and truly sorry for all my rds. i’ll be back when I feel better… or not… yah i dont really know. 
          

G_ginny_P

@Tokechuyen_ mau khỏe để comeback nha mom thích truyện của mom lúm hiuhiu
Reply

__imymuse

Chời ơii, chúc c mau bình an trở lại nha c, c nghỉ dưỡng cho thật tốt nhaa. Cầu mong mọi chuyện sẽ đc giải quyết ạhh
Reply

lipdochipdooiiiii

Huhu chúc bà sớm ổn nhé ko sao hết tui chờ bà nhá 
Reply