Mình ở ngoài xã hội : một người hòa đồng, vui vẻ
Mình ở nhà : lạnh lùng và im lặng
Mình ở một mình : lạnh lùng và cáu gắt
Chẳng biết từ khi nào mình dần nhận ra khoảng cách giữa bản thân mình ở mỗi hoàn cảnh lại khác nhau như thế, mình không thể gọi đó là "con người thật" hoặc "con người giả" của mình, mọi thứ mình thể hiện ra bên ngoài đều có lý do của nó. Mình vui vẻ với mọi người chắc vì đó là phép lịch sử tối thiểu, để họ không nghĩ mình là một đứa khó gần, trầm cảm, chắc vậy, bởi mình vốn rất quan tâm tới ánh nhìn và suy nghĩ của người khác về mình mà. Còn mình ở nhà, do đã quá thân thuộc chăng, mình là một đứa nói chuyện với cha mẹ khá nhiều, nhưng đó là lúc trước thôi, lúc trước khi mình bước vào năm 11 ấy, mọi thứ nó khác dần, mỗi lần mình về nhà vào cuối tuần, do mình phải ở nhà dì mình để tiện đường đi học, mình ít nói dần trong những chuyến về thăm nhà, mặc dù mình thực sự muốn về nhà, giờ đây mình là một làm nhiều hơn nói, mẹ mình có hỏi "về nhà mà không nói chuyện với ai hết" hay "sao mày lúc nào cũng sầu thế", mẹ ơi con biết trả lời thế nào đây, chắc "tại con lớn rồi"....