TunNie578

Một ngày mình từ tốn bước qua nhau là khi sự quan tâm trở nên thừa thải. Là khi tình yêu bỗng chốc hóa trò đùa. Khi sự lạnh nhạt và chán chường dần dần hóa phẫn nộ. 
          	Thế rồi mình trả tự do và phóng túng cho người cần. Mình trả những năm tháng dày đượm ngọt ngào và che chở cho người muốn dứt bỏ. 
          	Mọi rung động ràng buộc xem chúng như hư không, rồi cứ quay lưng đi. Vì đã chẳng là gì nên cứ hãy xem đó vô nghĩa. 
          	Là một kiểu chấp nhận. Chấp nhận bữa tiệc tàn nào ắt cũng có người chịu cảnh đơn côi. 

TunNie578

Một ngày mình từ tốn bước qua nhau là khi sự quan tâm trở nên thừa thải. Là khi tình yêu bỗng chốc hóa trò đùa. Khi sự lạnh nhạt và chán chường dần dần hóa phẫn nộ. 
          Thế rồi mình trả tự do và phóng túng cho người cần. Mình trả những năm tháng dày đượm ngọt ngào và che chở cho người muốn dứt bỏ. 
          Mọi rung động ràng buộc xem chúng như hư không, rồi cứ quay lưng đi. Vì đã chẳng là gì nên cứ hãy xem đó vô nghĩa. 
          Là một kiểu chấp nhận. Chấp nhận bữa tiệc tàn nào ắt cũng có người chịu cảnh đơn côi. 

TunNie578

Chúng ta cứ ai nấy ôm cái lý của mình đem chôn xuống cái nóng hừng hực buổi trưa hè. Rồi một ngày xa xôi nào đó, đào nó lên, không chừng sẽ thấy được sự ích kỉ của tuổi trẻ bên trong. Bây giờ, hẵng còn nông nổi lắm! 
          Dùng tình yêu để hòa hợp, thay cho sự ràng buộc o ép sẽ nhẹ nhõm hơn. Dùng tình yêu xây dựng trường thành vĩnh cửu, thay cho những nóng giận và cái tôi vô nghĩa sẽ dễ dàng hơn. Nhưng chúng ta không thế, chúng ta còn quá non nớt. Còn quá xem trọng bản thân mình 

TunNie578

Người ta nhìn trước mắt, chẳng thèm ngó xung quanh. Nhìn sát gần lại chẳng chịu trông rộng ra. Cứ thiển cận như thế đánh giá người khác. Trong lòng u ám đầy sự ích kỉ. Khắt khe mỉm cười bộ dạng rộng lượng. Thật đáng sợ! 

TunNie578

Mỗi người đều có những vướng bận nhọc nhằn riêng trong cuộc sống của họ. Không bất kì ai có thể khiến ai hiểu hết tất cả những gì mình mong muốn. Đã là sai thì không bao giờ có thể đúng. Đúng thì chẳng biến nổi thành sai. Sóng gió của anh ta vừa chậm rãi đi qua, chỉ còn chút cát bụi dọc đường. Lúc anh ấy đau lòng khổ sở tôi đã từng nắm tay anh ấy rất chặt. Kể cả khi bị gai nhọn của anh làm tổn thương. Khi gian nan của tôi hẳn còn đang ồ ạt, sự vững chãi tôi cần cuối cùng cũng rời bỏ tôi. Anh ấy sợ thế giới của tôi chưa đủ loạn. 
          Bản thân tôi cho rằng, cuộc sống nhất định là như thế này. Nắm tay người khác ắt bị người khác hắt đi. 
          (Đầu tiên, muốn người ta thông cảm cho mình. Sau đó, nếu họ không hiểu thì cuối cùng là hất đổ họ! Cũng hay. Yêu thương thì ra chỉ là chút gió sương như vậy. Anh mệt nhọc, vậy còn tôi? )

TunNie578

Cho dù thế nào thì cũng anh cũng sẽ không bao giờ hiểu hết được những gì tôi đã từng cố gắng trong mối quan hệ này. Vì từng dốc lòng nên nhận lại không phải hạnh phúc thì nhất định là thất vọng. 
          Thời gian gom góp đó mà, nó là tội lỗi của riêng tôi. Thời gian chắt chiu từng tí, nó là sai lầm của mình tôi. 
          Nghĩ cho người khác là bao dung. Nghĩ cho người khác mà phá vỡ sức lực của mình là nỗi lòng vài từ không nói hết. 

TunNie578

Nếu như cuộc sống tương lai quá mệt mỏi thì cứ về với ba mẹ, sẽ bình yên hơn nhiều. Nếu như con người cứ định sẵn là phụ nữ sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn, vậy thì không làm phụ nữ. 
          Có người yêu thì có người chia sẻ. Có người yêu thì có người xót xa. Ngồi chờ yêu thương đó làm gì? Chắc gì đã có thể thay đổi được điều chi. 
          Quan điểm người đời trọng nam khinh nữ. Quan điểm người đời, làm sao tôi chống đối nổi. Vậy tôi đối mặt để làm gì? 
          Thương đế cùng sinh ra nam ra nữ, bình đẳng sinh tồn. Sao cứ bước vào hôn nhân thì mọi thứ đều dồn lên kẻ yếu thế? Hôn nhân là đấu trường chăng? Thắng làm vua, thua làm tớ. 

TunNie578

Giữa một ngày nắng đẹp và một ngày mưa giông, chắc hẳn ai nấy đều chọn cho mình bình yên. Còn tôi, sẽ sẵn sàng với cả hạn hán và lũ lụt. Bão rồi thì cũng qua. Đôi khi có sẵn không thể khiến con người ta trân trọng. Chỉ khi tự đi, bản thân tận hưởng thành quả mới thấy hài lòng, mới biết giữ gìn. 
          Bởi lẽ, đời người có giá!

TunNie578

Nếu có một ngày, tôi có khúc mắc thật nhiều thứ ở người yêu của mình và cả những thứ chán nản nữa, mà, tôi chọn cách im lặng. Xin anh ấy đừng hiểu lầm rằng tôi hết yêu anh ấy. Đó là vì tôi muốn cuộc sống của mình bình yên. Tôi muốn đôi mắt mình không phải khóc vì anh ta thêm nữa. Đợi tôi đủ sức siêng năng tính toán, tôi sẽ tự qđịnh mà chẳng cần phải biết ý kiến của ai nữa. #lamnham

TunNie578

Tôi tự nhận thấy bản thân mình quá thiên về cảm xúc. Đôi khi cảm xúc mãnh liệt đến mức tôi phải kìm nén. Nếu có thể, tôi muốn khóc òa trong niềm vui sướng này. Như thể tôi hòa cùng không khí giải phóng của đất nước 40 năm về trước. Hòa cùng sự tự hào với quê hương. Tôi yêu Việt Nam! Thật sự rất yêu như cá yêu nước, như dân yêu Bác!!! Một niềm tin không phai nhạt! Một tình yêu không giới hạn!!! <3