27/12/1991 - Tại Nga
"Liên Xô à, tôi ghét ngài nhất."
Cuba nói vậy, khi những cảm xúc vẫn miên man đem theo vị mặn chát của nước mắt đi xuống. Cậu nhìn cái bàn làm việc trước mặt, cái bàn gỗ mà Soviet vẫn hay ngồi mỗi lần cậu ghé tới. Cái bàn vẫn có nhiều giấy tờ như thế, vẫn có chiếc Radio đời cũ đặt ở góc bàn, vẫn còn chậu hướng dương khoe sắc như mới thay hôm qua. Nhưng chẳng thấy Soviet đâu, chỉ có đống tro vương vấn mãi nơi chiều tà nhờn nhợt. Tro vướng lên trang giấy 1 màu xám đen, che đi gần nửa cái tiêu đề của tờ báo mới.
Hôm qua, khi nghe tin từ Nga và bản tin được truyền qua vô tín. Cậu như con lạc mẹ, vội vàng bàng hoàng bay qua đất nước mới thành lập.
Việt Nam đã đến trước cậu, khi cậu thấy cô ấy khóc cũng là lúc, cậu như bị nhấn xuống cái đau đớn tuyệt vọng mà tưởng chừng sẽ không tới sớm. Cậu đã an ủi cô ấy, nhưng cậu chẳng an ủi cậu. Cậu im lặng đứng nhìn Ukraina miễn cưỡng ôm bó bông đến trước phòng Soviet mà đặt xuống, cậu im lặng nhìn 14 người con hát lên ca khúc cầu siêu, cậu im lặng khi China và Việt Nam ôm nhau òa khóc trong đau buồn. Nhưng cậu cũng chẳng thể giữ mãi sự im lặng đó. Cậu đã tức điên lên khi thấy bóng hình Cờ Hoa đến sau cái ngày mà kẻ thù của hắn ngủ. Hoa Kỳ đến-
(CÒN TIẾPPP