Yilyngi
kbiet có ai đăng fic trên đây k ha, để thử nè:))))) Năm năm sau ngày tốt nghiệp cấp ba, Ryu Minseok xuất hiện trước cửa nhà MinHyeong giữa một ngày trời mưa tầm tã. Cậu cười toe toét, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói chuyện. Năm năm sau ngày tốt nghiệp cấp ba, Ryu Minseok vẫn luôn có một bên giày bị tuột dây và mũi giày đen nhám không rõ vì sao. Và nếu MinHyeong nhắc cậu hãy buộc chúng lại thì cậu sẽ ngượng ngùng cảm ơn rồi bỏ đi, dây giày không bao giờ được sửa lại. Năm năm sau ngày tốt nghiệp cấp ba, Lee MinHyeong vẫn chú ý đến từng sợi dây giày của Ryu Minseok. “Minseokie, tớ đúng là hết thuốc với cậu.” MinHyeong chỉ biết cười bất lực rồi chậc lưỡi, thở dài. Trên tay anh vẫn còn nguyên tách cà phê sữa nóng, bột cà phê không tan hết, nổi thành những hạt nhỏ lềnh bềnh trên mặt nước. “Cậu làm bẩn sàn của tớ rồi.” Anh càm ràm trong lúc lục lọi chiếc khăn trắng, còn nguyên tem mác trên tủ áp tường rồi choàng vội lên cơ thể vẫn đang run rẩy của cậu. Ryu Minseok từng ví anh như mặt trăng “nhỏ”, cái khái niệm “nhỏ” bao giờ cũng phải nằm trong ngoặc kép. Mà sở dĩ cậu ví von như thế là bởi vì mặt trăng chưa bao giờ ngừng xoay quanh trái đất, cũng giống như MinHyeong chưa từng hướng về ai khác ngoài Minseok. Và giống như loài người có hàng trăm nghiên cứu về mặt trăng, cậu cũng biết rất rõ về MinHyeong đến nỗi có thể khiến anh đảo điên mười mấy năm vì mình. “Đến khi nào cậu mới ngừng dựa dẫm vào người khác vậy?” Minseok khịt mũi một cái tỏ vẻ không đồng tình rồi cao giọng đáp lại. “Tớ chỉ ỷ lại vào cậu thôi.” Min Hyeong không biết phản ứng như thế nào trước biểu cảm của cậu, chỉ biết đứng đó bục người ra mà cười ngây ngốc. Không ngờ cũng có ngày cậu gặp lại Ryu Minseok, cũng không ngờ được là sẽ ở trong tình cảnh như thế này. Nhất thời không biết phải xử lí như thế nào, Min Hyeong cắm đầu chạy vào bếp, bỏ lại một mình cậu vẫn đứng lớ ngớ giữa phòng ngủ.
Yilyngi
“Tớ đi ngủ đây. Giường của tớ đã dọn rồi, cậu cứ ngủ ở đấy, tớ sẽ ra sofa. Sáng mai tớ sẽ đi sớm, cậu thức dậy cứ tìm đồ trong tủ hâm lại là được.” Anh đi một vòng quanh nhà, kiểm tra đèn điện và cửa nẻo xong xuôi mới vào phòng lôi chăn đệm ra ghế. Minseok không trả lời, chỉ ngồi im trên giường mân mê góc chăn trải phẳng phiu của Min Hyeong. “Ngoài đấy lạnh không? Bên ngoài lại mưa nữa rồi đấy.” Cậu nhìn vào một góc phòng trống của anh. Phòng của Min Hyeong có rất nhiều chỗ trống, những nơi còn lại đều là sách và kệ. Minseok biết trời đã tạnh mưa từ lâu rồi. “Trời tạnh mưa rồi, không lạnh đâu. Cậu lo cho mình còn chẳng xong nữa, còn bày vẽ.” Anh cười thành vài tiếng đứt quãng rồi xoay người, đóng cửa ôm mền gối đi mất. Chờ Min Hyeong đi rồi, không nghe thấy tiếng động gì nữa, cậu mới nằm dạt vào một góc giường, chừa lại một khoảng trống lớn vừa đủ chỗ cho một người, đặc biệt là người học y. “Trời chưa tạnh mưa đâu Min Hyeong, tớ cá với cậu.” Nửa đêm, Minseok nghe thấy tiếng ai đó đi đi lại lại bên cạnh giường, sau đó là một tiếng thở dài rất khẽ, nếu không phải là cậu, cậu biết sẽ chẳng ai có thể nghe ra được tiếng thở dài của Min Hyeong. Tiếp đến là âm thanh sột soạt của ga trải giường. Cậu giả vờ nhắm mắt ngủ say, im lặng cảm nhận hơi ấm của anh đang toả ra từ sau gáy tóc. “Trời mưa rồi Minseok, tớ mượn chăn một lát nhé.”
•
Reply