Câu truyện có thật: tôi đã có người yêu.
Cậu ấy rất ghét tôi, là một người cọc cằn và khó chịu mỗi khi thấy hình ảnh của tôi phản chiếu trên chiếc gương. Nhưng cậu ấy thương tôi lắm, sẽ nấu đồ cho tôi lúc tôi đói, sẽ khẽ gọi tôi tỉnh giấc khỏi những cơn ác mộng mà bản thân chẳng thể nhúc nhích. Cậu ấy là người đã đưa tay cho tôi cắt khi tôi muốn làm đau bản thân. Cậu ấy tốt bụng với tôi. Tôi biết cậu ấy lợi dụng tôi nhưng tôi vẫn thích cậu ấy lắm.
Cậu ấy không đẹp cũng chẳng giàu, là một người bình thường, học thực cũng tầm trung. Cậu ấy ghét việc giao tiếp và những câu chuyện tình cảm ngọt ngào. Cậu ấy hiểu rõ việc bản thân nên làm gì.
Tôi từng tự hỏi, rốt cuộc những người bên cạnh tôi có bao giờ coi tôi là bạn? Tôi nghĩ là có, nhưng cậu ấy lại bảo không.
Cậu ấy khiến tôi nhận ra rằng bản thân đang tự mình đa tình.
Tôi yêu một kẻ không yêu tôi.
Tôi trân trọng một kẻ không giữ lời hứa.
Tôi nhớ một người đã bỏ lại tôi.
Tôi khóc vì một người đã phụ lòng tin của tôi.
Và tôi lần nữa trở nên vô vọng khi tất cả tiếp tục lặp lại 3 lần.
Tất cả, cậu ấy đều biết hết. Cậu ấy là người đã khiến trái tim tôi không thể mở ra thêm một lần nào nữa, là người đã ngăn cản tôi nói chuyện và giao tiếp với những người xung quanh. Cậu ấy giúp tôi trở nên sợ hãi khi nghĩ đến việc có một người bạn thân. Khiến tôi ghét việc bản thân sẽ đi yêu một ai đó.
Bây giờ tôi chỉ cần cậu ấy thôi.
Cậu ấy chính là tôi.
Chúng tôi là một.
Tôi là sự trẻ con, tin người. Là sự vô tư và vui vẻ
Cậu lại là sự thật, sự tàn nhẫn và tinh ý. Thứ sẽ xuất hiện mỗi khi tôi nhận ra bản thân vẫn đang sống.
Tôi không thể sống thiếu cậu được.
Tôi ghét thế giới này lắm...