Gần hai năm rồi. Kể từ lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn làm quen của y. Chúng dài thòng, chất chồng lên nhau, lớ nga lớ ngớ. Tôi vừa đọc vừa cười. Khi đó, trái tim mười tám của tôi nhảy tưng tưng. Nó nhảy vì nó đánh đồng những nhắn tin lộn xộn với sự phấn khích.
Nó cho rằng y háo hức muốn gặp tôi lắm, chỉ từ những tin nhắn vô thưởng vô phạt.
Y có từng háo hức muốn gặp tôi?
Tua đến hơn một năm sau đó, tôi ngồi với y, hai người một khoảng sân vắng tanh, khuất sau lưng một buổi tiệc.
"Bữa đầu đi chơi với em anh nghĩ gì?"
"Lúc đó anh chỉ nghĩ đó là một việc anh cần làm xong."
Tua ngược lại một năm, y nhắn "You got me excited for this sunday already, i tend to overdress when im nervous".
Buổi hẹn hò hôm đó, y mặc chiếc blazer với đường chỉ chắp vá cố tình ra bên ngoài áo ba lỗ trắng. Phía dưới là cái quần vừa rộng ống vừa loe. Mắt tôi dán vào vùng xương quai xanh y: nơi có chuỗi mắt xanh treo lủng lẳng đủ nhìn cả tám hướng, đè lên trên nét đen uốn lượn của hình xăm.
Giữa buổi ngồi nói chuyện, y khoe tôi chiếc áo blazer là do mình tự may hoàn toàn. Tôi thấy dễ thương. Khi đó tóc y còn dài.
Y có từng háo hức gặp tôi?
Tôi nhớ nhưng tôi không biết. Nếu y đã quên, chắc là y biết. Và tôi nên tự hiểu.