Một đoạn ngắn mình viết cho lzmq. Sau nhiều đắn đo, cuối cùng mình vẫn quyết định dừng oneshot nhỏ này. Tuy vậy có một số phân khúc của phần truyện mà mình khá yêu thích, mình sẽ để lại ở đây, xem như lưu giữ một chút tâm tình những ngày tháng emo.
『 Chúng đẹp quá. Đôi mắt anh. Đôi môi anh.
Em xin lỗi.
Có những thứ em không thể nói ra. Toàn bộ cơ thể đều ngã quỵ, mọi thứ tràn vào buồng phổi là hương tú cầu buổi sớm. Anh từng nói, chúng luôn dành cho em.
Khi bóng đêm hầu như giết chết mọi hy vọng trong em, anh đã nói với em rằng. Chỉ cần nhắm mắt lại, dù cho mặt trời đã lặn, em cũng sẽ không còn đớn đau nữa.
Không ai có thể tổn thương em lần nữa, em đã tìm về chốn bình an.
Giữ lấy lời ru này, cho đến khi âm nhạc từ bỏ chúng ta.
Từ đây đến khi mặt trời ló dạng trở lại, em sẽ ổn.
Em và anh đã bình an.
.
Anh có thể nhớ đến em không?
Trái tim khô cằn, chết dần, chết dần và chìm sâu vào đất mẹ, như hàng vạn lần trước đó.
Anh có từng biết đến em chăng?
At least, you tried.
.
Và từ bùn đất, em đã nở rộ như một đoá hoa.
Anh có còn nhớ đến em không?
Cảm ơn anh, vì đã luôn nhớ đến em.
Trong hàng vạn con người ngoài kia.
Cảm ơn anh.
.
Và đúng như ấn tượng đầu tiên của anh về người nọ. Thiếu niên, ánh sáng, và hoa. Hoa nở rộ trên môi cậu.
Anh vốn dĩ không hề có những luyến lưu, cho đến khi gặp được em.
"Viele Jahre lang verschwand alles, mit dem ich in Berührung kam."
(Nhiều năm qua, những gì anh yêu quý đều lụi tàn.) 』
Toàn bộ oneshot được lấy cảm hứng từ các bài hát của Taylor Swift.