_Hyder

I got my account back...

_Hyder

Nam mô, lúc nào vào Wattpad thì notp cứng hơn kim cương NakKri cứ vả vào mặt t 

_Hyder

@ Anhvan07  cay quãi ಠ⁠_⁠ʖ⁠ಠ
Reply

Anhvan07

@ Fayei_  same ko biết bằng cách nào đó tìm zepnak lại ra 1 đống nakkri
Reply

_Hyder

Ta ôm em vào lòng, ghì chặt vào mình thật lâu. Ta sợ ta sẽ mất em, mất em suốt cả cuộc đời này.
          
          Thiên thần nhỏ của anh, khi em chìm dần vào giấc ngủ, hơi thở đều đều cùng nhịp đập trái tim anh. Anh khẽ nâng lọn tóc bạc trắng lên sớm vơi phần sương gió, thơm lên nó từng phút giây trân trọng. Và đôi môi hồng mỏng mấp máy điều gì đó khi ngủ, thu gọn trong đôi đồng tử biêng biếc xao động khôn nguôi. Mong muốn một điều cao cả em sẽ bên anh, bên anh đến suốt cuộc đời.
          
          Trong đêm đen buốt giá, em lại cuộn mình với tấm chăn kín đáo, lấy đi hơi ấm của người thương. Cụm khói thổi ngùn ngụt trên ống lò sưởi, lửa cháy không rộn rã. Thế mà trái tim của kẻ dại tình lại rộn rã điên cuồng. Gò má phủ một lớp hồng đào, điều hạnh phúc với kẻ người trần mắt thịt là được nằm cùng em, được ôm em vào lòng chìm vào giấc ngủ. Nhưng có lẽ đối với em, điều hạnh phúc ấy nhỏ bé lắm, là có một nơi để nương tựa, có một nơi để sưởi ấm.
          
          Hạnh phúc nhỏ nhoi của anh có thể là pha cho em một cốc cà phê sữa, ít đường, nhưng vô vàn tình yêu gửi gắm, hay có thể làm cho em một chút điểm tâm sáng.
          
          Thiên thần nhỏ bé của anh
          
          Dù cho đôi cánh trắng muốt tinh khôi ngời ngời kia đã gãy nát thương thảm, đôi mắt màu xanh lam như bầu trời trong veo không vết bẩn đã hoen màu đỏ úa. Dù em có bị ngã xuống nơi thiên đàng, địa ngục lại chẳng chào đón em.
          
          Chẳng chốn thiên đường nào mở cửa một thiên thần đã sa ngã, chẳng một địa ngục nào chấp nhận một con quỷ nửa mùa như em.
          
          Em,
          
          Vẫn còn anh.
          
          Anh vẫn luôn chào đón em đến với ngôi nhà nơi trần thế chỉ là của hai chúng ta.
          
          //Nơi mà ác quỷ và thiên thần đều tồn tại//
          ...
          
          Tựa đề: The Fallen Angel 

_Hyder

Phải chăng những đêm mất ngủ, anh ta đã ăn quá nhiều socola từ cacao dẻo ngọt? Hay vì một lí do khác khiến anh thao thức cả đêm trằn trọc.
          
          Phải chăng những đêm mất ngủ, những viên socola đằng kia còn chẳng thể khiến anh bận lòng một chút mà ra vườn táo ướt sương đêm ngoài kia, đi lại lòng vòng.
          
          Đôi chân dừng lại, dưới gốc cây quen thuộc, vẫn hương táo dịu ngọt ấy nhưng trong lòng anh bơ vơ lạc lõng đến đáng sợ. Con người ta sợ nhất là cô đơn, hãy quên ngay khẩu súng chết tiệt đang im lìm trong túi kẹo kia đi. Bóng dáng ấy, anh mong chờ đến cháy bỏng, đến nôn nao nhưng có vẻ chỉ là hy vọng vô ích, và thử nghĩ xem? Chẳng ai lại xuất hiện trong đêm khuya vắng vẻ ở một vườn táo đang ngủ say dưới lớp sương phủ lạnh lẽo. 
          
          Anh chỉ nhớ nhung, nhớ đến da diết. Ngọn lửa cháy rực nhen nhóm trong cõi lòng, bùng lên cháy bỏng, mãnh liệt như thiêu cháy cả linh hồn bên trong.
          
          Trời sương lạnh lẽo, nhưng có vẻ chẳng thể làm lạnh được ai. Anh ta chỉ đứng đó, ngước nhìn lên vẻ suy ngẫm.
          
          Từng dòng kí ức ùa về, trong trẻo một màu xanh biêng biếc tuyệt đẹp như trời cao. Một chàng trai nhỏ nhắn với đôi mắt trong xanh như màu trời kia, như viên đá quý sapphire trong sạch chưa có lấy một vết bẩn rạng rỡ tươi cười sáng bừng như mặt trời rực cháy trong vũ trụ bao la. 
          
          Cậu ấy là một người gói gọn trong hai từ "tử tế".
          
          Tử tế với tất cả mọi người. Có lẽ, cậu ta đối xử với mọi người công bằng như nhau, từ cử chỉ, từ hành động, từ lời nói, từ nụ cười và cả từ ánh nhìn.
          
          Mỗi khi cậu ấy cười, xung quanh như toả ra một vầng hào quang khác thường- tràn đầy năng lượng và sức sống, khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm áp, cảm thấy như lòng nhẹ nhàng hơn.
          
          Nụ cười ấy quá đỗi dịu dàng. Rằng một ai đó đang âm mưu, ủ kế làm sao để khiến mình là người duy nhất được chiêm nghiệm, để làm sao độc chiếm làm của riêng.. và có cho kẻ đó một đề bài miêu tả, có lẽ 10 trang giấy vẫn là chưa đủ để lột tả hết.
          
          Đơn giản - phức tạp.
          
          Đơn giản là đơn phương.
          
          Phức tạp là cả một bầu trời nhung nhớ.