#Mẩu chuyện ngắn 01
"Lạc Nhau"
Vương Nhất Bác là thực tập sinh dưới sư dẫn dắt của Tiêu Chiến. Gần hai năm gần nhau, họ nảy sinh mối quan hệ ngoài tình đồng nghiệp và chuyển về sống cùng nhau. Ở công ty tình cảm đồng giới bị xem là ghê tởm. Nên Tiêu Chiến quyết định nghỉ việc để Nhất Bác tiếp tục đi làm.
Một ngày nọ, Tiêu Chiến sốt hơn 40 độ. Từ nhỏ sức khỏe anh rất tốt, đây là đầu bản thân bị bệnh. Anh muốn làm nũng, được chăm sóc từ cậu và tất nhiên cậu sẽ về sớm thôi. Nhưng Nhất Bác về trễ với lý do tăng ca, mua qua loa vỉ thuốc hạ sốt cho Tiêu Chiến. Anh giận dỗi, cả tuần tiếp theo họ chỉ im lặng.
Chuyện cứ thế trôi qua, không lời xin lỗi hay dỗ dành nào cả. Một vết nứt vô hình dần xuất hiện. Anh nghĩ cậu có lý do chính đáng và tự mình làm lành.
Lần thứ hai Tiêu Chiến bệnh, nặng đến độ phải nhập viện. Anh gọi Nhất Bác, nhưng cậu tắt máy chỉ để lại lời nhắn "em đang làm, có gì tối về nói"
Tối đó cậu về mới biết tin và nhanh chóng vào thăm anh. Lần này họ cãi vã thật lớn, cuối cùng anh nói "chúng ta chia tay đi"
5 năm sau.
Nhất Bác vô tình thấy anh trong quán ăn, ngồi bên cạnh là người khác.
Mẩu bánh mì vụn vừa rớt trên áo Tiêu Chiến, người nọ liền lau đi mất. Anh cười, nụ cười ngọt ngào hơn trước kia rất nhiều.
Cậu ngày trước chấp nhận chia tay vì anh lúc nào cũng muốn quan tâm thái quá, làm nũng như trẻ con. Nhưng nhìn cách người ta chăm sóc anh cậu mới hiểu hóa ra vết nứt ấy không phải lỗi ở anh... mà là ở cậu.
Nhất Bác từng nhủ rằng "Một chút nữa thôi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền" đến khi cậu đạt được danh vọng, người cậu yêu đã không còn cạnh bên nữa.
Cậu quá khứ luôn bảo Tiêu Chiến phải mạnh mẽ, nhưng không nghĩ anh đâu yếu đuối. Anh chấp nhận từ bỏ để cậu có công việc tốt, ngoài kia bao nhiêu kỳ thị anh vẫn chịu được. Về nhà chỉ mong làm nũng với người mình yêu thôi mà.. là anh sai sao?