___phanphan___

Bởi ta nói ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây =)))))))))
          	Thôi thì... thôi.

ahndww

Xin chào tác giả ạ, em đọc fic của c từ lúc còn đu fytz và e cảm thấy những fic này thực sự hay luôn í ạ và bộ " Yến " là fic mà e thấy tâm đắc nhất kiểu nó hay dã man,hay đến mức e phải đọc đi đọc lại luôn ấyyy. Và e cũng muốn chuyển ver fic này ạ, ờm không biết tác giả còn chơi wattpad nữa không nm e mong c cho phép em chuyển ver fic này ạ. Cảm ơn c nhiều!!!

___phanphan___

@ahndww Mình rất cảm ơn bạn, cảm ơn bạn đã bỏ thời gian ủng hộ những con fic của mình. Nhưng rất tiếc, trước giờ mình đều không đồng ý chuyển ver bạn ạ, vì tất cả đều là tâm huyết của mình dành cho fytz. Xin lỗi bạn rất nhiều và mong bạn thông cảm nhé!
Reply

ygg112

Cậu drop fic Khoảng trời năm ấy rồi ạ

HngBi2894

@ ___phanphan___  Bạn cho mình xin link được không, mình tìm nhưng không thấy=((
Reply

___phanphan___

Huhu! Mình xin lỗi bạn rất nhiều. Thật ra mình vẫn đang viết ý, nhưng ở nền tảng khác. Mình cảm thấy lối viết của mình không còn phù hợp ở wattpad nữa.
            Mình đang viết ở dembuon.vn với tên "Khoảng trời của gió", nhưng không còn là fanfic nữa, mình đã chỉnh lại thành tiểu thuyết Việt Nam, thanh xuân vườn trường.
            Mình biết bạn đọc Khoảng trời năm ấy vì có idol của bạn trong đó, nhưng mình chuyển thành tiểu thuyết VN thì e rằng bạn sẽ không thích nữa.
            Mình xin lỗi và cảm ơn bạn rất nhiều.
Reply

___phanphan___

Thời gian trôi thật sự nhanh. Thấm thoát lại sắp hết một năm.
          Cái còn ở lại chỉ là kỷ niệm.
          Mỗi lần lên facebook chính là lại chạnh lòng, lãng xẹt vậy đó, nhìn mọi người xung quanh vui vẻ, mình thấy mình như bị lạc lõng. Lên facebook phụ thì phát hiện một group từng là nơi mọi người vui vẻ với nhau cũng đã đóng lại, fandom tan đàn xẻ nghé, chạnh lòng lần 2.
          Không lẽ nơi vui vẻ nhất lại là cái facebook ảo chả ai biết mình là ai? Đắm chìm trong đó, để rồi khi quay về với thực tại chỉ thấy lòng mình trống rỗng.
          Hôm trước đến bệnh viện tái khám, cái nơi đã nằm ở đó chỉ một thời gian, nhưng khi quay lại tự nhiên cảm thấy quen thuộc lạ lùng, nhớ mãi con đường vào phòng bệnh số 8, nhớ những lúc mang kim truyền trên tay đi dạo một mình, hay những hôm ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ, đã tự hỏi trong đầu đủ thứ, đã từng hoài nghi cái mục đích sống của mình, lúc đó mới nhận ra mình cô đơn như thế nào...
          Đêm mưa, buồn, nói nhảm.

___phanphan___

@maerceciodacovabb Cứ chơi tới bao lâu thì chơi, ko cần phải ước đâu nè em. Vui vẻ, tận hưởng cuộc sống ahihi =)))))
Reply

maerceciodacovabb

@___phanphan___ đu bám chị từ fic fytz, tới giờ là cái fic thứ 6 rồi =))) hông bít duyên mình kéo dài bao lâu nhưng ước gì mình sẽ hông nghỉ chơi he
Reply

maerceciodacovabb

@___phanphan___ thật sự không có chuyện em sẽ xem chị là "tấm gương tiêu cực" đâu, ngược lại em rất vui nếu chị tin tưởng để chia sẻ với em :( 
            
            chị không phải bà cô 30t yếu đuối cọc cằn, chị là bà dà thiện lành và mạnh mẽ nhất ó =))))))))))))))))))
Reply