Mừng sinh nhật Dazai Osamu (19/6)
______
Dazai rảo bước trên tầng thượng, một việc đã trở thành thói quen. Gã luôn tới đây mỗi khi về đêm, khi những ánh đèn được thắp sáng, khi quả cầu lửa ẩn dưới chân trời vô tận.
Nhìn thành phố trước mắt mình, những con đường tấp nập xe cộ, những dòng người xô bồ qua lại, nhìn cảng biển lung linh huyền ảo với muôn vàn sắc màu. Gã khẽ cười, để mặc cho làn gió vuốt ve mái tóc rối.
"Chuuya, thành phố đẹp lắm đấy!"
Dazai lại nhớ anh rồi, người con trai từng cùng gã ngắm thành phố về đêm, nhưng giờ đây chỉ còn lại mình gã, bơ vơ với nỗi cô đơn trong lòng. Đã hơn một tháng kể từ ngày Chuuya rời trần thế, anh ta đã sử dụng Ô Trọc, và Dazai đã không thể bảo vệ anh khỏi năng lực của chính mình. Ngày hôm ấy là một trong những sai lầm đau đớn nhất của cuộc đời gã.
Dazai không bày ra một biểu cảm nào trên khuôn mặt, đôi mắt nâu sâu hoắm vẫn vô hồn nhìn về phía trước, nhưng bàn tay lại run run cầm lấy điếu thuốc trên khuôn miệng. Lặng phả ra làn khói trắng mờ ảo, mùi thuốc ngay lập tức bao trùm lấy không gian. Cái thứ mùi đắng để lại cho con người ta cảm giác cay xùi xụi nơi đầu mũi. Dazai ghét thuốc lá, nhưng cuối cùng gã lại tìm tới nó, có lẽ bởi đây là thứ duy nhất gã có thể dùng để giải sầu lúc này.
Cánh tay khẽ đưa lên, lơ lửng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng buông lơi thả điếu thuốc xuống đất, đế giày không chút chần chừ nghiền tắt đốm lửa còn xót lại.
Đôi chân bước lên thành sân thượng, Dazai im lặng đứng đó một lúc. Bỗng một làn gió lạnh thổi qua, bờ vai như có bàn tay ai đó đặt lên, khiến nó phút chốc trở nên thật nặng nề. Nhưng gã chỉ bật ra tiếng khúc khích đầy cam chịu, khẽ tự đặt tay lên vai mình như xoa dịu.
"Chuuya, tôi sắp về với cậu rồi đây"
Dazai thở dài ra một hơi, hàng mi rung rinh từ từ nhắm lại, rồi gã thả lỏng, đổ mình về phía trước, chờ đợi khoảnh khắc tiếp đất bằng cả cơ thể...