_error0426

bạn luôn mong có một gia đình và những đứa nhỏ, mình thì không thể cho bạn những điều đó. vết mực màu đậm nếu như bạn giặt ngày qua ngày thì dần theo tháng năm nó sẽ vơi đi, chỉ còn sót lại một mảng màu cam nhạt dính trên áo. ở trong tương lai hạnh phúc mà bạn vẽ ra cho chúng ta, mình đã không thể ở đó. xin lỗi bạn

_error0426

bạn luôn mong có một gia đình và những đứa nhỏ, mình thì không thể cho bạn những điều đó. vết mực màu đậm nếu như bạn giặt ngày qua ngày thì dần theo tháng năm nó sẽ vơi đi, chỉ còn sót lại một mảng màu cam nhạt dính trên áo. ở trong tương lai hạnh phúc mà bạn vẽ ra cho chúng ta, mình đã không thể ở đó. xin lỗi bạn

_error0426

giờ thì mình hiểu sao người lớn luôn thờ ơ trước việc người khác hoặc ai đó khóc. ngày bé mình cảm thấy đúng thật là sóng gió cuộc đời làm họ trở nên mạnh mẽ hơn, dường như những nỗi buồn có thể đá động đến tụi trẻ con như mình họ đều miễn nhiễm. cơ mà đúng thật, nhưng lại có điểm không đúng. mình của một ngày đã là người lớn, chợt thấy rằng mình mạnh mẽ ra sao trong khoảng thời gian mà mình yếu đuối nhất. nỗi buồn chất thành nhiều mảnh, nhưng khác với ngày bé, mình không còn khóc như bản thân mình đã từng. mình vẫn cười và sống tiếp cuộc sống này, những nỗi buồn không thể nói ra thành lời đều được mình chôn giấu ở sâu trong lòng. vậy là lớn rồi, lạ quá, vừa đau nhưng vừa không sao

_error0426

muốn đi đến một thành phố nào đó để bắt đầu lại từ đầu, kỷ niệm là thứ còn sót lại. mong bạn luôn hạnh phúc, khoẻ mạnh và tìm được người mà bạn yêu. nghẹn ngào quá, không viết được gì tốt hơn nữa. cảm ơn vì đã gặp nhau, cảm ơn vì đã trở thành của nhau

_error0426

sau sinh nhật được 2 hôm thì ôm gối khóc tức tưởi, cứ nghĩ bản thân mình già đời, nhưng không ngờ bị lừa tiền bạc một cách trắng trợn. rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, hy vọng là vậy

_error0426

năm thứ 8 dính với cái nghiệp viết, bỗng đến lúc mình cảm thấy mọi thứ trên đời xảy ra đều bắt đầu từ chữ duyên. có duyên đọc được rất nhiều những câu chữ in sâu vào trong lòng, có duyên gặp gỡ những người bạn đến bây giờ vẫn luôn dõi theo cuộc sống của nhau, có duyên được đóng góp một cái gì đó cho xã hội qua những câu chuyện mà mình viết ra. 
          
          nhưng hôm nay mình nhận ra được cái giá của việc trưởng thành là cô đơn từ trong tâm hồn, nếu như thời gian trước nước như là cái bình đầy, bây giờ cuộc sống thế cứ trôi nhưng những chuyện xảy ra đã không thể làm cho người ta khóc được nhiều như trước. chỉ là muốn chúc cho các bạn thời điểm chạc mình khi bắt đầu viết có một cuộc sống vui tươi không lo âu, có thể sợ thật nhiều khóc thật nhiều, nhưng mong các bạn sẽ không có nhiều hối tiếc 

Janeeee02____

Bạn vẫn ra chap mới của bộ “Em của hắn” chứ  ạ?

Janeeee02____

@_error0426 Fic của bạn dễ thương lắm á
Reply

_error0426

Đúng đó bạn gì đó chinh chinh ơi, mình vẫn sẽ ra khi mà mình có thời gian nhé. Vô cùng cảm ơn bạn vì đã quan tâm đến chiếc fic bé nhỏ của mình, lab u và tenkiu sơ mít nheeee
Reply