"Nếu nữ tử ấy có thể che khuất nửa bầu trời trong mắt ngươi, ắt là trang tuyệt sắc, hoa nhường nguyệt thẹn. Dù là hiện diện ở nơi đâu, nơi đó đều sẽ tựa như xuân về, người người xao xuyến, chẳng ai nỡ để trượt khỏi tầm tay. Nếu được nàng đáp lại, nguyện kết tóc se tơ, bên nhau chẳng rời."
Lần đầu Thanh Minh nghe thấy câu này là khi hắn đang uống rượu trong một khách điếm nhỏ ở Giang Nam. Khi ấy hắn đã nghĩ: "Một nữ tử có thể che khuất cả nửa bầu trời, người như vậy có thể tồn tại sao?" Bởi lẽ dù có cộng mấy tòa nhà ở Tây An lại cũng chẳng thể che nổi vùng trời rộng lớn. Mà nếu nữ tử đó thật sự tồn tại... căn nhà nào sẽ chứa nổi nàng ta đây?
Hắn mang theo nỗi bâng khuâng ấy đến tận lăm năm sau mới được giải đáp.
Thanh Minh gối đầu trên đùi Bạch Thiên, nhìn bầu trời xanh chỉ còn một nửa, nửa còn lại bị Bạch Thiên che phủ. Hắn chợt nhớ đến câu nói vô tình nghe được năm ấy, không nhịn được mà bật cười.
"Sư phụ cười chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì."
Thì ra "che khuất nửa bầu trời" ấy ra là lợi hại như vậy.