Naib nhìn em ngả mình trong ánh mật nắng tràn, có thứ gì đó nảy nở trong tim gã lính đánh thuê. Naib không chắc nó là gì, nhưng gã thích cái cảm giác ấy. Gã thích màu mắt em thăm thẳm cái sắc thu sầu muộn, gã mê mẩn gương mặt em đượm nỗi u hoài, và từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má như thể tạo vật của thần linh. Có lẽ Naib điên rồi, cũng có thể gã vốn điên từ trước, hoặc rằng cả cái trang viên này chẳng được mấy ai bình thường.
"Naib, em nghĩ mình sẽ chết vào mùa hạ."
"Ồ. Tại sao vậy?"
"Em cũng không chắc nữa." Eli khúc khích cười, hai bàn tay em đan vào đôi tay sạm màu nắng của gã lính đánh thuê, níu chặt lại. "Mùa đông quá lạnh để con người ta có thể làm một chuyến đi xa, còn mùa xuân thì quá đỗi tươi đẹp, em không nỡ."
"Vậy còn mùa thu?"
"Ban đầu em cũng tính vậy, nhưng không phải mùa thu là mùa ta yêu nhau hay sao?"
Ôi Eli ạ, em luôn có cách để khiến gã điên đầu.
"Fortasse non intelligis, sed moriar si me deseris." Có lẽ em không hiểu, rằng tôi cũng sẽ chết nếu em rời xa.