_polarisaa_
Không biết là mọi người trong list vườn hoa của mình có ai đu Chông Gai và cụ thể là nhà Đậu Dừa chú Hà Lê Hiệp Lết không nhỉ =))) chuẩn bị cook một con mã platonic soulmate trên đâyyyy
@_polarisaa_
8
Works
4
Reading Lists
228
Followers
Không biết là mọi người trong list vườn hoa của mình có ai đu Chông Gai và cụ thể là nhà Đậu Dừa chú Hà Lê Hiệp Lết không nhỉ =))) chuẩn bị cook một con mã platonic soulmate trên đâyyyy
Không biết là mọi người trong list vườn hoa của mình có ai đu Chông Gai và cụ thể là nhà Đậu Dừa chú Hà Lê Hiệp Lết không nhỉ =))) chuẩn bị cook một con mã platonic soulmate trên đâyyyy
Bồ ơi sao tui không còn đọc được truyện của bồ nữa vậy? Túi không biết đấy là lỗi bên app túi hay là bồ xoá rồi? Truyện hay lắm á bồ, đừng ẩn nhe tui tính vào đọc lại mà không đọc được á
@_polarisaa_ lạ quá nhỉ tại mình vào mấy bộ khác mình vẫn đọc được còn truyện “Nắng” của bạn mình thấy trống không í T-T nên không biết là bạn xóa rồi hay sao á?
@ Christ_Starm mình vẫn để truyện chế độ công khai ạ, có thể do lỗi bên app thuii
“Sài Gòn lúc nào cũng mê hoặc như vậy, theo một cách người ta nửa yêu nửa ghét. Ghét vì mùi khói nồng nồng, mùi tiền, mùi thuốc lá, mùi của hơi người phả vào nhau trong những căn phòng trọ chật hẹp. Nhưng người ta vẫn yêu Sài Gòn một cách nhẫn nhục, một kiểu yêu bám víu vào giấc mộng đổi đời, dù khi đó người ta đang ngồi bên quán cóc vỉa hè gặm ổ bánh mì không, hay gồng mình chịu kẹt xe trên con xe cà tàng, giữa một ngày nắng oi ả. Ở góc ban công khuất sau bụi hoa giấy, Giang ngồi nhâm nhi capuccino, ánh mắt lơ đễnh lướt qua những trang giấy ngả vàng. Cuốn “Tìm biết qua xác chết”, nằm trong tập khoa học hình sự của mấy nhà khoa học Liên Xô cũ mà Giang mua cách đây vài tháng. Tiếng nhạc du dương chảy dọc từ căn phòng, len lỏi đến từng ngóc ngách, thoang thoảng mùi cà phê và matcha thơm nồng.” “Ai đến đây trước ai đi theo sau Ai đang bắt chước ai đua nhau?”
này là một mẩu trong oneshot mình viết tặng OC của một người mình rất thích vào dịp Xmas này. họ cũng thích nhạc Cá Hồi Hoang giống mình haha.
"...- Cậu hát cái bài chi mà hay rứa? - Bài "Xe đạp" nớ. Mà nghe giống cậu với mình hè? - Giống cái chi? - Thì...giống nớ. Giống mấy người trong bài hát nớ. Em miết mải đạp xe, đâu có biết đứa trẻ sau lưng đã đỏ lựng cả đôi gò má. - Ờ cũng giống hè - em ngẫm nghĩ - cái đoạn áo trắng bay giờ tan trường nớ. Vạt áo cậu dài thiệt. "Cậu khờ quá. Cậu chẳng biết chi cả..." " Chà thực sự đấy, sao tiếng Huế có thể đáng yêu thế nhỉ huhu =)))
lải la, chỉ muốn thông báo là sau một hồi vò đầu thì tui cũng đã ra mắt một chú fic seulrene mới tình bể cái bình :> https://www.wattpad.com/1018686143-seulrene-photograph-1 chúc cả nhà một ngày tốt lành uwu
Đọc lại mấy tác phẩm dang dở xong giờ viết tiếp thấy hơi buồn cười, kiểu mình viết từ năm lớp 8 đến lớp 10 thì rest, bây giờ thì hết kì 1 năm nhất Đại Học rồi. Thành ra cùng một truyện mà văn phong có khi mỗi chương một kiểu =)))). Trời ơi phải beta lại hoii, vì các readers xứng đáng được đọc những con chữ trau chuốt nhất mà .
Xin chào cả nhà, lại là mình đây. Sau hai năm triền miên không tìm được cảm hứng, mình cuối cùng cũng có thể viết. Ít nhất, cảm xúc mình từng có trên mảnh đất màu cam này, nó đã xuất hiện lại một lần nữa. Chính vì vậy, sắp tới có lẽ mình sẽ lại tiếp tục sáng tác. Tuy không thể nói trước điều gì, nhưng mình sẽ cố gắng viết nốt các fic còn dang dở, (nếu có thể) sẽ mở một vài request. Gửi tới những người đã từng ở bên mình, dù cậu còn hoạt động ở Wattpad nữa hay không, cảm ơn các cậu vì đã trở thành một phần trong nguồn sức mạnh để mình tiếp tục cầm bút. Yêu thương thật nhiều!
@ aph576 ỏoo huhu, tui cũng đấu tranh nhiều lắm để đăng lại fic đó. hihi sau này sẽ cố gắng viết nhiều hơn ạa.
Xin chào, nếu thấy phiền thì bạn có thể nói mình hoặc là xoá đi nhé! Bạn thường có những suy nghĩ độc lạ? Bạn dễ dàng bay bổng với sức tưởng tượng của bản thân? Hay chỉ đơn giản là bạn hiếu kỳ về một việc mình chưa làm bao giờ? Thế thì đừng ngại ngùng gì tham gia cùng chúng tớ nhé, @UYB_Team hiện đang tuyển thêm nhân lực cho mảng Design và cũng còn dư vài slot trống của mảng Write. Chỉ cần vượt qua một vòng thử thách nhỏ thôi, @UYB_Team sẵn sàng chào đón bạn! https://www.wattpad.com/story/210595853?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=UYB_Team&wp_originator=znOJ51RYzeiB%2FDpnw3jx7N4nDjqOw5VF1UEJl1aow4%2F931XxhLQ4OFpIXxHgtbHVDb9vHtyfjpBqyySeSrzjbP%2BGIFWb4%2FSQ9MAtwYA2eRB81KHQFVg3HrigNCacxhIq
❛ Trans shop Xanh Team ❜ Chuyên nhận các bài trans Nhật, Trung, Hàn và Tiếng Anh, truyện tranh và truyện chữ. Nhận từ 1-3 chap trở xuống trong mỗi lần đặt đơn tại Xanh Team. https://www.wattpad.com/story/264381861?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=_XanhTeam_&wp_originator=z26pxX1EsDxc1gUrd8bQECmncMcSNpb6YVrczximo6nrEIiU29DqZIGeXvqBQQi7UnS6PQ6enqpadVYQa3Zvh3A4tGRjz75VXIC1uIVHIH5FwT8vVZj0xKdFYWMNi6e2
REST Đây sẽ là một bài viết dài hơn thường lệ của mình, nên hi vọng các cậu sẽ đọc hết. Mình biết đến Wattpad cách đây khá lâu, vào năm 2017. Sau đó thì vào 2018, cụ thể là tháng 8, mình lập một chiếc account với mục đích duy nhất là tăng thêm chút view và follow cho người bạn (gần như là duy nhất) trên wattpad của mình. Nó từng có tên là @baebangcho, nhưng bạn mình bảo nó chán quá nên nó thành Nochumuscles :> Ban đầu, mình không có ý định viết hay làm bất cứ thứ gì ngoài đọc và thả sao. Ý là, mình nhiều khi chây ì lắm, và mình cũng không nghĩ bản thân đủ khả năng. Đối với một đứa con gái như mình mà nói, sáng tạo nội dung khi ấy là một thứ gì đó rất vĩ đại, dành cho những người giỏi giang hơn chẳng hạn. Vậy nên, mình chọn ở ẩn, sống lặng lẽ trong khoảng thời gian đầu. Nhưng rồi, bạn mình bảo mình hãy thử một lần. Lần đầu và có thể là lần cuối. Mình đồng ý, cốt để nó vui lòng. Đó là một cuốn tự bạch mà giờ mình đã unpublish, nhưng mình nghĩ sau bài viết này mình sẽ publish một lần nữa. Vì sao, mình nghĩ mỗi người trong chúng ta đều sẽ có một câu trả lời. Trong suốt 2 năm trên wattpad, mình đã viết tổng cộng 15 tác phẩm với độ dài khác nhau (chưa kể 12 tác phẩm chưa up). Mỗi một câu truyện là hàng trăm cảm xúc và bao đêm tâm huyết của mình đặt trong đấy. Càng viết, mình càng hiểu một câu nói của Nguyễn Nhật Ánh mà mình rất thích: “Viết truyện cũng như búng một đồng xu. Khó ở cái búng đầu tiên, còn nếu đồng xu đã có cái thế vững vàng, nó sẽ tự lăn.” Và đến một ngày, đồng xu ấy dừng lại. Mình dừng lại, không có nghĩa là mình dừng lại. Mình nghỉ chân để tìm những khung trời mới mẻ, để hiểu rằng thế gian ngoài kia vẫn còn lắm điều rực rỡ. Những đứa con của mình vẫn sẽ ở đây thôi, cũng như mình. Hẹn gặp lại vào một ngày đầy nắng! #cỏ
Both you and this user will be prevented from:
Note:
You will still be able to view each other's stories.
Select Reason:
Duration: 2 days
Reason: