họ cứ bàn thế, chẳng hay mắt xanh hơn cả trần nhà đại sảnh đường đang lửng lờ trên mái đầu mash đen óng từng sợi, có một chiếc lông cú vẫn dính mãi vào đó.
lấy nó xuống. thiên tài nhỏ bé trong đầu thủ khoa hogwarts khua tay chỉ vẽ. tự nhiên thôi, như nãy thằng đấy làm cho mày ấy.
hiển nhiên mọi thứ không dễ dàng như thế.
ngón tay thon giật gật vài cái, siết nhẹ lấy cán dao bạc khiến phần lưỡi lún sâu hơn vào miếng thịt nóng hổi trên dĩa. mắt lance vẫn chẳng thể dời khỏi cọng lông cú mắc trên tóc mash, vị trí gần vành tai cậu. đó là bộ phận mà chỉ cần chơi thân với mash, người nào cũng được thông tin về độ nhạy cảm đến tưởng như tập trung hết toàn bộ dây thần kinh. lance không thể không biết, và vì biết nên gã đã mường tượng sơ sơ cảnh cặp mắt vàng ối mở to hết nấc, cậu sẽ lom lom ngó gã như con chó ngu vừa bị sờ vào đuôi rồi đánh rơi cả miếng bánh su kem trên tay bởi cơn run rẩy lướt dọc khắp người không khác gì lũ quét. toàn bộ vẻ hững hờ thường trực sẽ rơi lộp bộp xuống sàn hoa cương nếu ngón tay gã không cẩn thận sượt qua da tai mỏng dính.