“em sẽ không đi chứ?”
anh nhìn vào mắt tôi, sâu thẳm. đôi mắt ấy như chứa cả bầu trời tâm sự, chúng xoáy sâu vào tôi, và khiến tôi không nỡ rời xa. tôi không đáp lời anh, vì ngay bản thân tôi cũng không biết, liệu một mai gió có đến và đem tôi đi không. anh như hiểu điều đó, anh ôm lấy tôi, vỗ về, rải những cái hôn yêu kiều dọc mí mắt, vầng trán, sống mũi thanh. và anh run rẩy trước làn môi tôi, anh không dám, tôi biết. ừ, làm sao anh có thể?
anh không hôn tôi.
chúng tôi buông nhau ra, rồi anh lại nhìn vào mắt tôi lần nữa như kiếm tìm câu trả lời. tôi không biết anh tìm gì trong đáy mắt này, nhưng anh rồi cũng buông bỏ, anh không tìm thấy đáp án.
“em sẽ đi.”