"...Nhìn như thể đao đao lạnh lẽo, ngôn ngữ trách nhiệm
Thủ hộ thiếu niên phong nhã, tay phẩy chiết phiến
Băng lãnh hàm chứa tận tình nhiệt huyết, huyết mạch tương liên.
.......
Thanh Hà quyết biệt, trở thành nỗi đau một đời
Mộng xưa chợt tỉnh mà ngày hôm qua đã xa
Hướng minh nguyệt xa buông tiếng thở dài
Nếu có thể thấy người lần nữa, núi đao biển lửa cũng nguyện.
.......
Bao phen cô độc thẫn thờ, một thân một mình
Âm dương muôn ngả, dấu đầy ánh lệ, buông hơi tàn
Chỉ cầu rửa sạch oan khuất, mười năm ẩn nhẫn không hối tiếc
........
Thanh Hà quyết biệt, trở thành nỗi đau một đời
Trần thế, thế cục như bàn cờ ân oán phân minh
Bi thương mà vẫn ung dung thản nhiên
Cười lặng tay đảo phong vân biến chuyển
Là yêu thương vạn dặm không tàn."
_ Thanh Hà Quyết_
Là "Việc ta cần làm, ta sẽ không đùn đẩy người khác. Việc ta không cần làm, ta cũng không làm được".
Là đại ca đi rồi, Hoài Tang bị ép phải trưởng thành.
Là một kẻ 'ba không biết', thật ra lại là người cái gì cũng biết.
Là Hoài Tang vốn dĩ có tất cả, cuối cùng lại mất tất cả.
Là "Ván cờ của Nhiếp Hoài Tang rất lớn, lớn đến độ cả thiên hạ đều nằm trên ván cờ của hắn. Ván cờ của Nhiếp Hoài Tang cũng rất nhỏ, nhỏ đến độ chỉ vì đại ca của hắn mà thôi".