cách đây rất lâu đã có người từng nói với em như thế này - "xin lỗi, anh không đủ tốt để có thể bên cạnh em."
lúc ấy tâm trạng của em quả thực rất tồi tệ, lại không biết làm sao để an ủi cho sự cố gắng của bản thân nên chỉ biết khóc và rồi oán trách người kia sao có thể vô trách nhiệm như vậy. đó tựa như một lời bao biện cho tất cả những gì đã từng xảy ra, nó cuốn trôi hết những dấu chân trên chuyến hành trình của chúng ta.
một khoảng thời gian sau, em được nghe lại câu nói ấy một lần nữa. lần này, nó không ở trên đầu môi người mà em yêu, cũng không xuất hiện trong những câu chuyện của bạn bè. chính em là người đã nói ra câu ấy, em nói rằng - "xin lỗi vì đã để anh chịu biết bao thiệt thòi khi bên em, là do em không đủ tốt."
so với những gì người ấy phải chịu đựng thì em cũng không hơn kém là bao, chỉ tiếc là hôm ấy, em đóng vai một kẻ bao biện để rời xa người em yêu. không phải là em không cố gắng, mà là em mãi không thể trở thành người mà đối phương có thể dựa dẫm, người mà không làm cho đối phương phiền lòng, lạc lõng giữa những cặp đôi yêu nhau ngoài kia. kết cuộc, em lại giống người cũ, lại đưa một chuyện tình đi vào một hồi kết đến tận hai lần. và rồi, vào buổi chiều hôm ấy, người ta thấy có hai trái tim tan vỡ.
sau này có dịp gặp lại, em hỏi người ấy tại sao lại không oán hận em, người ấy mới nói rằng - "nói oán hận thì có chút nặng nề. tôi chỉ mong em hiểu rằng chúng ta gặp nhau vào thời điểm mà cả hai không ai hoàn hảo."
[06]