một đứa trẻ như mình, có xứng đáng được yêu thương không? mình liệu có xứng đáng để nhận được những tình cảm thuần khiết nhất từ mọi người hay không? mình không tốt đẹp lắm, mình hay ghen tị, hay so sánh trong lặng thầm, hay suy nghĩ, và hay trách móc. mình đã từng nghĩ bản thân là một người khá tốt bụng và bao dung. nhưng mà mình nhận ra, bản thân mình rất ích kỷ. lúc nào cũng mong muốn người khác hiểu được, lắng nghe được mình. hóa ra mình trẻ con đến vậy.
người ta đều đã đi rồi, đã tốt hơn rồi. còn mình, vẫn mắc kẹt. mình không biết bản thân đã nói điều này bao nhiêu lần rồi. chỉ là, bản thân mình, sẽ trở thành ai nhỉ?
mình không tin bản thân sẽ gặp được một người nào đó để đi cùng với mình. nhưng nếu, nếu mình may mắn, nếu ông trời cảm thấy mình đã đủ xứng đáng và tốt đẹp để gặp một người nào đó, mình muốn gặp một mặt trời nhỏ. một người nhiều năng lượng một chút, có thể trẻ con một chút. hoặc là gặp ai cũng được. kệ thôi.
chúng ta sẽ lớn lên ra sao, sống thế nào. không thể biết trước. bản thân mình, cũng đang đắn đo lắm. mình nên trở thành ai đây nhỉ? nên sống thế nào? và mình rốt cuộc là một người ra sao? mình không rõ nữa.
lúc thì giống như một đứa trẻ thầm lặng, lúc lại giống như bao đứa trẻ khác, khát khao tỏa sáng và sống cho tuổi trẻ.
liệu mình có làm được không? có thể sống như vậy hay không? mình không biết nên định nghĩa bản thân như nào nữa. hay là cứ để nó đánh nhau nhỉ? đặt cược vào bản thân, một lần sống như những gì mình cảm nhận để tìm hiểu về chính mình chăng?
không biết nữa.