aimer--

một đứa trẻ như mình, có xứng đáng được yêu thương không? mình liệu có xứng đáng để nhận được những tình cảm thuần khiết nhất từ mọi người hay không? mình không tốt đẹp lắm, mình hay ghen tị, hay so sánh trong lặng thầm, hay suy nghĩ, và hay trách móc. mình đã từng nghĩ bản thân là một người khá tốt bụng và bao dung. nhưng mà mình nhận ra, bản thân mình rất ích kỷ. lúc nào cũng mong muốn người khác hiểu được, lắng nghe được mình. hóa ra mình trẻ con đến vậy.
          	
          	người ta đều đã đi rồi, đã tốt hơn rồi. còn mình, vẫn mắc kẹt. mình không biết bản thân đã nói điều này bao nhiêu lần rồi. chỉ là, bản thân mình, sẽ trở thành ai nhỉ?
          	
          	mình không tin bản thân sẽ gặp được một người nào đó để đi cùng với mình. nhưng nếu, nếu mình may mắn, nếu ông trời cảm thấy mình đã đủ xứng đáng và tốt đẹp để gặp một người nào đó, mình muốn gặp một mặt trời nhỏ. một người nhiều năng lượng một chút, có thể trẻ con một chút. hoặc là gặp ai cũng được. kệ thôi. 
          	
          	chúng ta sẽ lớn lên ra sao, sống thế nào. không thể biết trước. bản thân mình, cũng đang đắn đo lắm. mình nên trở thành ai đây nhỉ? nên sống thế nào? và mình rốt cuộc là một người ra sao? mình không rõ nữa.
          	
          	lúc thì giống như một đứa trẻ thầm lặng, lúc lại giống như bao đứa trẻ khác, khát khao tỏa sáng và sống cho tuổi trẻ. 
          	
          	liệu mình có làm được không? có thể sống như vậy hay không? mình không biết nên định nghĩa bản thân như nào nữa. hay là cứ để nó đánh nhau nhỉ? đặt cược vào bản thân, một lần sống như những gì mình cảm nhận để tìm hiểu về chính mình chăng?
          	
          	không biết nữa.

aimer--

một đứa trẻ như mình, có xứng đáng được yêu thương không? mình liệu có xứng đáng để nhận được những tình cảm thuần khiết nhất từ mọi người hay không? mình không tốt đẹp lắm, mình hay ghen tị, hay so sánh trong lặng thầm, hay suy nghĩ, và hay trách móc. mình đã từng nghĩ bản thân là một người khá tốt bụng và bao dung. nhưng mà mình nhận ra, bản thân mình rất ích kỷ. lúc nào cũng mong muốn người khác hiểu được, lắng nghe được mình. hóa ra mình trẻ con đến vậy.
          
          người ta đều đã đi rồi, đã tốt hơn rồi. còn mình, vẫn mắc kẹt. mình không biết bản thân đã nói điều này bao nhiêu lần rồi. chỉ là, bản thân mình, sẽ trở thành ai nhỉ?
          
          mình không tin bản thân sẽ gặp được một người nào đó để đi cùng với mình. nhưng nếu, nếu mình may mắn, nếu ông trời cảm thấy mình đã đủ xứng đáng và tốt đẹp để gặp một người nào đó, mình muốn gặp một mặt trời nhỏ. một người nhiều năng lượng một chút, có thể trẻ con một chút. hoặc là gặp ai cũng được. kệ thôi. 
          
          chúng ta sẽ lớn lên ra sao, sống thế nào. không thể biết trước. bản thân mình, cũng đang đắn đo lắm. mình nên trở thành ai đây nhỉ? nên sống thế nào? và mình rốt cuộc là một người ra sao? mình không rõ nữa.
          
          lúc thì giống như một đứa trẻ thầm lặng, lúc lại giống như bao đứa trẻ khác, khát khao tỏa sáng và sống cho tuổi trẻ. 
          
          liệu mình có làm được không? có thể sống như vậy hay không? mình không biết nên định nghĩa bản thân như nào nữa. hay là cứ để nó đánh nhau nhỉ? đặt cược vào bản thân, một lần sống như những gì mình cảm nhận để tìm hiểu về chính mình chăng?
          
          không biết nữa.

aimer--

một ngày nào đó, khi cơn mưa tầm tã của bão giông thôi rơi, nắng sẽ lại ngập tràn, ôm lấy và bao bọc tâm hồn nhỏ đã ngập úng. 
          
          mưa sẽ thôi rơi, nắng sẽ lại về, yêu lấy và ôm em một cách nồng nàn nhất.

aimer--

mình luôn có cảm giác rằng mình không bằng bất cứ ai. dù là người bằng tuổi với mình. mình rốt cuộc sẽ quẩn quanh tới bao giờ nhỉ? mình sẽ viết về tình yêu tới bao lâu, sẽ yêu đến bao giờ và sẽ bao giờ có thể nhìn thấy một dấu chấm nhỏ của bản thân trên vùng đất mà mình đặt chân đến? 
          
          mình muốn để lại một thứ gì đó cho nơi mình đã đi qua, nhưng mình sẽ làm được gì đây nhỉ? 
          
          mình không có cảm giác bản thân đặc biệt, cũng không cho rằng chính mình có gì đó quá nổi bật (dù mới hôm qua cũng khoảng giờ này, mình đã nghĩ rằng có lẽ bản thân đặc biệt hơn người khác). thực ra, đặc biệt ở đây ý mình là để lại được một dấu ấn gì đó, trong lòng người đọc, bằng những ca từ của mình. 
          
          mình có thể hay không? mình băn khoăn nhiều. mình chưa từng thấy bản thân viết một điều gì đó quá nổi bật. có lẽ mình chưa cố gắng đủ, chưa đọc đủ nhiều. mình thích tự sự. thích dòng chảy của thế gian và cả những đợt sóng vỗ, làm thế gian đảo lộn. 
          
          mình rối bời, và đang cố gắng để bước tiếp. 
          
          mình sẽ là ai sau 10 năm tiếp theo? liệu mình có thể theo đuổi con đường cao học? liệu mình có thể đi con đường mà mình nghĩ là mình phù hợp? liệu mình có để lại được gì cho mảnh đất này hay chưa? mình không biết.

aimer--

mình bắt đầu chấp nhận bản thân hơn. một đứa trẻ lộn xộn, nhiều suy nghĩ, nhiều mơ mộng, nhiều lo âu và tràn đầy tình yêu dành cho âm nhạc. tự hào khi bản thân lại trở về với đứa trẻ ấy, nhưng cũng tự hào vì đã học được cách chấp nhận một bản thân đầy tội lỗi, đầy lo sợ và có đôi chút, đặc biệt hóa bản thân? 
          
          có sao không nhỉ? mình không biết. chỉ là ở thế giới xung quanh của mình hiện tại, thì mình hơi khác mọi người một chút. một chút thôi. nhưng mà mình thích một mình như thế.

aimer--

chào mừng bé con trở về nhà.
Reply

aimer--

trong một khoảnh khắc nào đó, mình không còn mong muốn gặp gỡ bất kỳ người nào có thể đem tới cho mình những yêu thương trong trẻo nhất của thanh xuân nữa.
          
          thế gian rồi sẽ đổi thay, con người trong giai đoạn đó lại dễ thay đổi nhất. một năm sau, biết đâu, họ không còn là họ nữa, họ là một người nào đó khác, là người mà bản thân xa lạ đến đau lòng.
          
          bản thân mình cũng đang dần thay đổi rồi. mình vẫn đang học cách lớn lên. đôi lúc mình vẫn chưa thể nhìn mọi thứ xung quanh một cách thoáng hơn. 
          
          mình nên làm gì bây giờ nhỉ? khi mình biết rõ mình đang dần khác đi với cả những người mình từng thân thiết. mình muốn viết quá. viết một câu chuyện tình buồn, viết cho những loay hoay, đớn đau của tuổi trẻ. viết cho khờ dại của bản thân.

aimer--

chúng ta rồi sẽ quên đi những tin yêu ngây ngô ngày nào trong một buổi chiều mùa thu với ánh nắng vàng cam. 
          
          sau khi bỏ quên bản thân quá lâu, chúng ta rồi sẽ quay lại với những gì thân thuộc nhất. 
          
          đã lâu rồi mình không viết. mình có lẽ đã bỏ quên mất một bản thân đầy mơ mộng, với những xúc cảm muốn được viết ra, với những dấu chấm hỏi đầy nghi hoặc cho thế gian. 
          
          mình đã lớn lên rồi, đã không còn dại khờ trong tình yêu như trước. nhưng có lẽ, trên chặng đường đó, mình đã đánh mất bản thân đâu đó dọc đường, và lạc lối suốt những ngày tháng qua. 
          
          mình là một fan của Vũ, có lẽ là vậy. hoặc ít nhất, đối với mình, nhạc của Vũ giống như một ngôi nhà ấm cúng, giúp mình sống chậm lại giữa những vồn vã của thế gian. 
          
          mình đã nghe nhạc của Tùng, nhưng nhạc của Vũ vẫn là một thứ gì đó rất đặc biệt, đối với mình. 
          
          nhìn lại hành trình đã qua, cảm nhận được những mâu thuẫn của bản thân, đi tìm mình suốt nhiều năm tháng. có lẽ là bảy tháng rồi chăng? hoặc nhiều hơn. mình không muốn khẳng định một điều gì cả. mình chỉ muốn nói thế thôi.

aimer--

trong những cơn đau quằn quại của đời, em đã một lần nữa vấp ngã, đổ trách nhiệm cho người khác, nghi ngờ khả năng của chính mình và bật khóc. 

aimer--

bộ phim chuyện đời bác sĩ nội trú giống như một liều thuốc chữa lành cho mình. mình muốn ăn comfort food, nhưng mình nhận ra comfort food chỉ đơn giản là cơm nhà. đến một ngày nào đó, mình sẽ nhận ra gia đình là nơi duy nhất mà chỉ cần về nhà sẽ có sẵn đồ ăn, sẽ có người ăn chung, sẽ có bát cơm nóng hổi đợi chờ. 
            
            con người không vô ơn, chỉ là khi nỗi đau đã che lấp tất cả. 
            
            hoặc đơn giản, chỉ là mình đang bao biện cho chính mình.
Reply

aimer--

tui bắt đầu học cách bắt đầu lại từ đầu. đặt ra những ranh giới, những thứ để bảo vệ tui khỏi những sang chấn, tổn thương trước khi tui thật sự biết bảo vệ mình và biết thương mình thật sự.
          
          step by step, day by day.
          
          

aimer--

tui đang nghe bài in love của low g. tui gặp nhiều sang chấn tuổi thơ về vấn đề tình dục (thực ra câu chuyện đó đối với người khác sữ không tệ đến thế, nhưng mình thì có). mình chứng kiến, nghe những thứ mình không nên nghe ở độ tuổi quá nhỏ. làm và coi những thứ không nên coi. 
            
            mình đang tập đặt ra ranh giới. vì mình vừa trải qua câu chuyện đó lần thứ hai. mình đã khóc, vì sợ. tim mình đập mạnh, mong muốn có thể không nghe thấy gì ngay lúc đó của mình nhiều hơn cả. 
            
            mong mình có thể vượt qua nó, bảo vệ chính mình.
Reply

aimer--

trong số những tình yêu đã xuất hiện bên đời, tôi nhận ra mình đang yêu một người bằng cách ích kỷ nhất. 
          
          cậu ấy có người yêu rồi. đáng lẽ ra tôi phải mong cậu hạnh phúc bên người cậu yêu. nhưng tôi lại có chút cảm giác hân hoan khi nghĩ tới việc cậu ấy chia tay.
          
          tôi nhận ra, ngay cái lúc mà chính mình có suy nghĩ như vậy, tôi đã chẳng còn tư cách để mong đợi một cơ hội được ở bên và yêu thương người đó nữa.

aimer--

mùa mưa đã rời khỏi vùng kanto từ lâu lắm rồi. mình nghĩ mình muốn đến nhật bản vào một mùa mưa nào đó trong tương lai. mong có thể chậm rãi ngắm nhìn sự bình yên chảy qua trái tim mình.
          
          hẹn bản thân 3 năm sau ở trung quốc nhé. hoặc là ở một nơi nào đó, chỉ để thỏa mãn ước mơ du ngoạn đó đây. nhưng mà mình nghĩ chắc là trung quốc á. hoặc không (?).