trong những đêm trăng thanh, gió lộng, tôi đã không ngừng nhớ về cô ấy. cô gái với mái tóc dài thanh thuần, với làn da rám nắng, với cặp mắt kính đỏ chót gọng hình chữ nhật, với ước mơ, hoài bão và hi vọng về tương lai.
cô ấy đã đau khổ rất nhiều, loay hoay rất lâu để thoát khỏi những cơn ác mộng bủa vây hằng đêm. cô ấy đã thoát ra rồi, đã vui vẻ hơn.
cô ấy của bây giờ không đeo gọng đỏ nữa, chuyển sang gọng tím, và có ý định đổi sang màu gọng bạc hoặc trong suốt. cô ấy đang dần tốt hơn rồi, cũng không còn tranh đấu nữa. nhưng có một cái gì đó đã mất đi, từ sâu bên trong cô ấy.
cô ấy, đã tốt hơn nhưng lại mất đi dáng vẻ cuồng nhiệt theo đuổi tương lai. dường như, cô ấy đã mất đi một phần nào đó của mình.
tôi không biết mình nên làm gì cho cô ấy nữa, cô ấy giống như một người vô hồn, cố gắng tìm lại phần đã mất. điều gì đã khiến cô ấy trở thành như bây giờ? tôi không biết nữa.
giờ tôi mới nhận ra, hóa ra tuổi trẻ tươi đẹp là thứ được vun vén bởi khát vọng, bởi ước mơ, bởi hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. giờ tôi mới nhận ra, ước mơ đã nuôi lớn mình, hy vọng đã dạy tôi cách tiến về phía trước, tương lai cho tôi một nơi để vun đắp tất cả những hạnh phúc mà tôi mong mình sẽ nhận được.
có lẽ cô ấy cần tìm lại mình rồi, cô ấy lại mất đi một phần bản thân, lại lạc lối rồi.
cô ấy không như trước nữa, cô ấy biết sẽ chẳng có ai bước đến, đưa tay và giúp đỡ cô ấy.
cô gái của tôi, đã lớn hơn một chút nhưng cũng đã nhỏ lại một chút rồi. cô ấy vừa trưởng thành lại vừa dại khờ, cô ấy đã đánh đổi ước mơ lấy hai từ trưởng thành. nhưng tôi biết, cô ấy sẽ cố tìm lại nó thôi. ước mơ của cô ấy, con chữ của cô ấy, màu sắc của cô ấy.
cô ấy nhất định sẽ tìm lại được nó. hoặc là phát hiện ra nó.