đôi khi nằm thẫn thờ rồi lại tự vẽ nên viễn cảnh - mình u40 và chẳng còn bố mẹ ở bên cằn nhằn nữa. bật khóc, có lẽ vì bố mẹ đã trong một phần cuộc sống, không biết khi ấy mình sẽ ra sao nếu thiếu họ.
lúc 15 tuổi, mong bố mẹ cho mình tự do, ghét bị quản, "ngủ đi", "suốt ngày ôm điện thoại", "chat chít vớ vẩn"
lúc 16 tuổi, bố ốm, cảm nhận rằng thời gian bên bố mẹ đang dần bị thu hẹp lại
giữa lớp 11, thấy sợ lớn lên, sợ trưởng thành nhưng lại càng muốn lớn vì muốn giúp bố giúp mẹ.
chưa bao giờ ghét việc bố mẹ sinh mình muộn như vậy, bởi khi đã có thể kiếm tiền, có cuộc sống ổn định, người mình muốn báo hiếu nhất. có khi lại chẳng còn.