ariceli_
Rất lâu rồi, chị mình bảo mình thật là một người tồi tệ (tất nhiên không có ý xấu nào đâu) chỉ là bởi vì mình là đứa lúc nào cũng cam chịu, lúc nào cũng ưng thuận mọi thứ dù trong lòng thấy không thoải mái. Mình bảo là bởi vì mình muốn mọi người vui thật, không muốn phá hỏng bầu không khí để làm gì. Thế rồi chị mình bảo, bả là người nếu có chuyện gì sẽ giải quyết luôn còn mình, cứ đến khi không chịu được nữa thì mọi thứ chẳng thể cứu vãn nổi. Mình tệ là bởi vì mình ko cho ai một cơ hội để sửa sai... tại vì chuyện đã trầm trọng quá mức rồi. Mình chỉ à, đúng nhỉ. Bởi thế chẳng mấy khi mình có mqh lâu dài nào cả. Nếu có cũng chỉ là liên kết hời hợt mong manh, còn những mqh thân thiết đều bị mình đặt dấu chấm hết. Mỗi khi có chuyện mình chỉ lủi đi và biến mất. Và ừa kể cả mình nỗ lực sửa, việc người khác xin lỗi hay bận tâm còn khiến mình mệt mỏi hơn. Mình ko thích thấy họ áy náy... chút nào. Vậy nên mình thà cứ biến mất còn hơn.
Camellia__K
@ariceli_ ari ơi ari có nhớ em không? em thì nhớ ari lắm nên ari đừng biến mất nhé. em thích sự đẹp đẽ trong cái tuyệt vọng của chị vì em cũng là người như thế. ari ảnh hưởng đến lối viết của em rất nhiều nên em cứ hay nghĩ đến chị thôi, trong mắt em ari tuyệt vời lắm, nên là lúc nào em cũng mong ari vui hết. yêu ari và mấy con chữ của ari rất nhiều.
•
Reply
ariceli_
@ariceli_ Dăm ba bữa là suy nghĩ "chết đi" lại vang lên trong đầu. Song mình vẫn sống sờ sờ, vẫn cứ hai ba hôm lại lên bài sìn linh tinh bình thường. Nghịch lý là trong sự tuyệt vọng muốn chết thì niềm khát khao sống cũng trỗi lên mãnh liệt. Nó thôi thúc mình yêu, mình kiếm tìm đam mê và rồi mình chẳng toàn tâm toàn ý để chết nữa.
•
Reply
ariceli_
@ariceli_ Thật ra thì cô đơn cũng như một căn bệnh mạn tính đối với Shinji (và cả những người xung quanh). Ta gắn kết rồi chia xa nhau, gắn kết rồi lại chia xa, buồn rồi lại vui. Ta không thể nào hoàn toàn thấu hiểu, hoàn toàn đồng cảm với một người được, nhưng ta vẫn cứ tìm kiếm người khác để kết nối. Mà kết nối thì lại mệt mỏi và đau đớn, và chia xa thì cũng thế, không biết khi nào những chuyện như thế này mới chấm dứt. Con người cô đơn thì cũng buồn, mà sáp lại nhau thì cũng chịu tổn thương. Con người ghét sự cô đơn vì con người là những sinh vật có tính xã hội cao, con người tụ lại với nhau cũng sẽ lại chịu tổn thương vì cái tôi cá nhân của mỗi người cao quá. —Chốn wibu không người.
•
Reply