bluishlilac

có những sự xuất hiện và những sự biến mất trên đời này, và cả những sự xuất hiện rồi biến mất, để lại cho mình những vết thương lòng mãi mãi không chữa lành được.
          	
          	không phải đau đớn dai dẳng, đau đớn từng cơn, hay đau âm ỉ, mà chỉ đau cào tim xé phổi được một thời gian và không đau nữa, vì chúng rất nhanh lành những vết sẹo. da mới mọc thay da cũ, còn làm mình quên mất trong lòng đã từng có những vết thương ấy.
          	
          	cho đến một ngày mình tìm về quá khứ, ngẫu nhiên hết. trí nhớ mình nhảy số nhanh như một cái máy mới mua về, không ai biết nó chỉ là cái máy cũ đã được thay sửa.
          	
          	ngón tay gõ những từ quen thuộc, chưa gõ hết thì trình duyệt mới tải đã hiện đường link gợi ý, có lẽ mình không nên ấn vào với mộng tưởng tìm được thứ gì đấy đẹp đẽ ở những tháng ngày cũ, là ăn mày quá khứ ấy.
          	
          	tệ hại thay, những vết thương lòng đã sớm thôi đau xót từ bao giờ như bị giẫm lên, mình không đau như lần đầu tiên đón nhận những vết thương ấy, nhưng đầu óc mình vẫn nhớ rõ lúc ấy mình đã đau như thế.
          	
          	thế là mình lại vụn vỡ, rơi như cát vụn chảy qua kẽ bàn tay, chới với không biết gió sẽ thổi về đâu.

bluishlilac

có những sự xuất hiện và những sự biến mất trên đời này, và cả những sự xuất hiện rồi biến mất, để lại cho mình những vết thương lòng mãi mãi không chữa lành được.
          
          không phải đau đớn dai dẳng, đau đớn từng cơn, hay đau âm ỉ, mà chỉ đau cào tim xé phổi được một thời gian và không đau nữa, vì chúng rất nhanh lành những vết sẹo. da mới mọc thay da cũ, còn làm mình quên mất trong lòng đã từng có những vết thương ấy.
          
          cho đến một ngày mình tìm về quá khứ, ngẫu nhiên hết. trí nhớ mình nhảy số nhanh như một cái máy mới mua về, không ai biết nó chỉ là cái máy cũ đã được thay sửa.
          
          ngón tay gõ những từ quen thuộc, chưa gõ hết thì trình duyệt mới tải đã hiện đường link gợi ý, có lẽ mình không nên ấn vào với mộng tưởng tìm được thứ gì đấy đẹp đẽ ở những tháng ngày cũ, là ăn mày quá khứ ấy.
          
          tệ hại thay, những vết thương lòng đã sớm thôi đau xót từ bao giờ như bị giẫm lên, mình không đau như lần đầu tiên đón nhận những vết thương ấy, nhưng đầu óc mình vẫn nhớ rõ lúc ấy mình đã đau như thế.
          
          thế là mình lại vụn vỡ, rơi như cát vụn chảy qua kẽ bàn tay, chới với không biết gió sẽ thổi về đâu.