chloe_truong

Tình yêu ấy mà, thật ra đơn giản lắm. Một chai nước mát khi trời nắng gắt, một bức thư tay, một tấm hình chụp vội giờ tan học, một viên kẹo ngọt, một cái nắm tay dưới gầm bàn, hay chỉ một ánh nhìn thôi cũng được.

chloe_truong

@ chloe_truong  vậy mà đôi khi người ta quên mất mấy điều nhỏ nhặt đó. Người ta tưởng tình yêu là phải làm cho nhau thứ gì lớn lao lắm. Không, tình yêu đôi khi chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ
Reply

chloe_truong

Tình yêu ấy mà, thật ra đơn giản lắm. Một chai nước mát khi trời nắng gắt, một bức thư tay, một tấm hình chụp vội giờ tan học, một viên kẹo ngọt, một cái nắm tay dưới gầm bàn, hay chỉ một ánh nhìn thôi cũng được.

chloe_truong

@ chloe_truong  vậy mà đôi khi người ta quên mất mấy điều nhỏ nhặt đó. Người ta tưởng tình yêu là phải làm cho nhau thứ gì lớn lao lắm. Không, tình yêu đôi khi chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ
Reply

chloe_truong

Cuối năm rảnh rỗi viết vài chữ.
          Đối với mình, nghệ thuật mà B Ray tạo ra là ví dụ điển hình cho câu “art is a form of expression”. Expression ở đây bao gồm tất cả hình thức biểu đạt cảm xúc, thái độ của một cá nhân. Tất cả các loại biểu đạt cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc, buồn bã, giận dữ, phỉ báng, etc. Theo góc nhìn của mình, B Ray là kiểu artist sẽ expose mọi cái cảm xúc của cá nhân vào bài nhạc. Từ báo nhi đồng (Yêu như trẻ con) đến báo đốm (ờm mấy cái track d*ss), từ một người tự tin ngông cuồng (Chân mệnh thiên tử) đến một kẻ cảm thấy lost (Thua cuộc intro, Finale series), từ một người yêu chân thành (xin, thuốc lá và cà phê) tới red flag (Thói quen, Phép màu), từ nghiêm túc chiêm nghiệm (Ta có nên, Song sắt) đến giễu cợt châm biếm (dư tiền, nào có sẽ trả). Hơn hết, từ một người d*ss những kẻ nói mình mất chất (Mách bảo, Brayniacs) đến một người cũng đang loay hoay tìm kiếm bản thân (areyousad, Finale 3, Người được chọn).
          Ngoài ra, các biểu đạt cảm xúc trong một bài nhạc ko nhất thiết phải đến từ trải nghiệm có thật của tác giả, nó có thể là sự hóa thân vào một nhân vật nào đó bằng việc vay mượn từ những cảm xúc cá nhân. Cái này cũng tương tự như diễn xuất hóa vai vậy. Bạn ko thể cho rằng một diễn viên thật sự ác khi họ đóng vai ác quá đạt, cũng như bạn ko thể chửi một tác giả khi họ đang hóa thân vào một nhân vật có biểu đạt tiêu tực chỉ vì họ làm nó quá tốt. Và yeah, mình đang nói tới cái mọi người nghĩ đó.
          On the other hand, có một vài artist sẽ chọn tính consistency (sự nhất quán) cho nghệ thuật mà họ tạo ra, thay vì bỏ hết hỉ nộ ái ố vào mọi bài nhạc. Khán giả sẽ thấy rõ được sự nhất quán về thái độ của tác giả trong hầu hết bài nhạc mà họ đưa ra. Ví dụ điển hình như rapper Đen Vâu (tính khiêm tốn), Low G (một sự tự tin rất là chủ tọa), hay Anh Phan (tính vô tri??)

chloe_truong

Mình là một đứa thích black comedy, và đối với mình thì cái series đó đúng là một good instance về dark humor trong âm nhạc luôn. Và tất nhiên, mấy cái dark joke thì controversial, có người thích, có người nghĩ là nó tiêu cực, mình ko có ý kiến về việc này. Tuy nhiên, cái mình muốn nói là, bạn thấy bài nhạc phản cảm, ko có nghĩa là tác giả là người xấu. Bài nhạc bị gỡ mình buồn một thì mình lo nhiều hơn. Mình nghe nhạc B Ray cũng lâu, còn nhớ cái đợt nghe bài Brayniacs, nôm na có nói về việc fans của anh lại là những người ko ủng hộ anh (đợt đó đúng kiểu đau dùm vl, chỉ muốn nói là vẫn có người ủng hộ anh mà ko biết nói sao). Mình ko phải là kiểu thích idol người khác, và mình cũng ko idolize ai cả, kể cả B Ray. Nhưng mà, viết một bài dài vậy, chỉ muốn nói, những người ghét anh thì họ nói gì cũng được, nhưng nếu là Brayniacs thì đừng comment nặng lời, ko thích thì bỏ qua. Fans mới hay cũ cũng đến để nghe nhạc, please đừng phân biệt, và cũng đừng nói mấy cái mất chất gì cả.
            Với cả, mình thấy vui mà, kiểu tháng trước thấy B Suy với Anh luôn như vậy, tháng sau thấy một ông nhây nhây trong Không phải gu, rồi tự nhiên hồi nữa thấy một anh Bảo được anh em Underdogs nể trọng tự nhiên đi thay avatar thành ảnh con mèo
Reply

chloe_truong

Giữa việc lựa chọn tính nhất quán trong âm nhạc, và việc đưa ra sự đa dạng trong việc biểu đạt, mình ko so sánh là cái nào tốt hơn và hay hơn cái nào. Như mọi người thấy mỗi sự lựa chọn đều có cái được/mất riêng. Tuy nhiên, có vẻ như phần đông khán giả (cái này là tâm lý chung của con người chăng ??) họ không quen được với sự đa dạng về mặt biểu đạt/ tính cách của artist. Đối với họ, con mèo là con mèo, con báo là con báo, chứ ko có chuyện có một con báo thích mèo chuối có kiếp trước là con chó tồn tại. Đợt B Ray bị nói mất chất, mình nghĩ một phần cũng do khán giả (và cả fans) ko hiểu được điều này. Đôi khi người ta quên rằng, người hiền lành cũng có lòng đố kỵ, giáo sư đại học cũng biết chửi bậy, người mỏ hỗn cũng có thể hướng nội khi gặp người lạ. Và một người trưởng thành cũng có thể có good sense of dark humor (ờm yeah mình đang nói đến cái series ai cũng biết là gì của B Ray và Young H đó). 
Reply

chloe_truong

Có vẻ mn vã dickdt phếtt. "tình địch" mới đăng 2 ngày đã bằng ⅓ số lượt đọc, vote của "tình trong hoang hoải". Nhưng mà dù sao vẫn yêu reader vl

chloe_truong

@ bachngochanne  iu reader, yêu cả darling vlll
Reply