Hey, hôm nay mình lại kết thúc thử việc sau hai tuần rồi.
Chỉ nói, mình là đứa vô dụng, thật đấy, mình không có đam mê một cái nhất định, mỗi cái một chút nhưng gom lại dở tệ.
Ầy, mình đã nói gì lúc phỏng vấn nhỉ, "em không thấy sợ lúc đến đây phỏng vấn, vì em biết em phải đến và sẽ trải qua nên có sợ thì em vẫn phải đối mặt, vì vậy em cũng không muốn sợ hãi", vậy mà, sau hai tuần mình đã bắt đầu sợ đấy, và mình trốn.
Bằng cách nghỉ việc!
Một người đã khuyên mình:
"Ổn áp lên nào!"
"Chất chứa cho 1 đống rồi mệt mỏi đầu óc."
Thật vậy, nếu mình không nghĩ nhiều thì cuộc sống có vẻ ổn hơn.
Nói bạn nghe một bí mật, bạn mình, cô ấy ngày đi làm 10 tiếng, chủ nhật không nghỉ ngơi, ngày lễ cũng không về quê. Cô ấy cần đưa về cho gia đình 10tr mỗi tháng, và cô ấy không còn bao nhiêu để lo cho bản thân.
Mình biết cô ấy gặp áp lực và muốn trốn tránh gia đình. Vì sao? Anh cô ấy ăn chơi, đua đòi. Ba mẹ cô ấy không có thu nhập ổn định, nhà cô ấy mắc nợ và mẹ cô ấy luôn moi tiền từ cô ấy. Hơn nữa, bà ấy cũng dung túng cho đứa con trai hư hỏng của mình.
Mình bằng tuổi cô ấy, nhưng 1 đồng mình cũng chưa kiếm được và cũng không có gì để gia đình nở mặt.
Mình một năm đổi 3 công việc. Việc thứ nhất ổn định nhưng lương không cao. Việc thứ 2, mình chạy theo đam mê nhưng rồi bị hiện thực đánh ngã. Việc thứ 3, mình không theo đam mê nữa, mình đi làm trái ngành.
Và rồi, mình tự giáng cho mình những đòn nặng nề, thế là mình lại tiếp tục nghỉ việc.
Bánh trung thu mình không lấy, sim mình trả lại, tài khoản công việc bị mình xoá bỏ, và nếu muốn quay lại, không muốn quay lại.
Mình không quay lại đường cũ, mình sĩ diện. Và mình thấy thất bại . . .