T đã tìm đến họ lúc mà t cạn kiệt nhất, lúc ý chí và tinh thần t bất ổn nhất, lúc t ko muốn thấy mặt trời mọc nhất. Với t họ là liều thuốc, là hạnh phúc, là niềm vui, là chấp niệm, chấp niệm đầu tiên của t suốt bao nhiêu năm sống trên đời. T ko có nhà, hoặc ít nhất là đến lúc t viết nhgx dòng này, nên t đã đặt hết tâm can cho họ. Đúng là họ đã cho t hi vọng, cho t niềm vui và hạnh phúc, cho t bản lĩnh để đón chào ngày mới. T yêu họ nhiều lắm, yêu đến mức nhiều lúc tự nghĩ rằng nếu có thể đổi tuổi thọ hay cả kiếp sau để họ đc hạnh phúc thì t cx lm, nhg có lẽ t yêu nhiều quá nên giờ t mới đau, suy cho cùng cx là do t tự mình đâm đầu vào hố, do t tự cho rằng họ là vĩnh viễn, tự cho mình quyền hi vọng vào nhgx thứ quá xa vời, để đến giờ t tự đâm cho mình một nhát sâu lút cán.
Đến giờ t mới tự tỉnh ngộ, t đã hi vọng vào nhgx thứ ở quá xa vời, mà đã xa như thế thì t lm gì có quyền hi vọng nó sẽ đi theo đúng nhgx gì t muốn. Ngay từ đầu, t đã xác định khi quyết định đi theo họ, ko sớm thì muộn t cx sẽ đau thôi, nên t muốn tự xây cho mình một đường lui. Có điều t quá đãng trí để nhớ đường lui, và giờ cả đường lui cx ko còn nx
Chung quy lại là do t hết, tự t đi tìm họ. tự t tạo đường thoát hiểm r tự t đập nát nó, tự t đặt hi vọng vào họ, và giờ cx tự t lê lết qua đống đổ nát cháy rụi để trở về điểm xuất phát. T ko trách hay hận ai cả vì t ko có quyền, t chỉ mong sắp tới nhgx ng từng cứu rỗi t có thể đi trên một con đường tuyệt đẹp, dù đó ko còn là một thì t vẫn mong như thế. Gọi t là kẻ mù quáng, lệch lạc hay gì cx đc, vì t chỉ bt họ từng cứu t khi t cần nhất, nên t mong họ sẽ thật hạnh phúc
Tạm biệt, hi vọng trong tương lai t sẽ có may mắn đc thấy lại gia đình này một lần nx. Giờ t phải tạm cất nó vào trong lòng và ngủ một giấc thật ngon, lấy năng lượng để đi tiếp cuộc hành trình mới, nhgx chấp niệm ngày đó t xin phép sẽ ko buông bỏ, nhg t cx sẽ ko đem nó ra khỏi phạm vi an toàn của t nx
Chào mừng T1 Doran, tạm biệt T1 Zeus, chúc may mắn DOFGK và cả ZOFGK!