Lúc ban đầu, mình muốn rất nhiều, thế nên cũng không đạt được rất nhiều, vì sở cầu bất đắc mà tuyệt vọng.
Sau đó, mình chẳng còn muốn gì, thế nên cũng chẳng làm gì nữa, vì nhàn lai vô sự mà chán chường.
Nếu ai đã từng đặt ra một mục tiêu to lớn trong đời, lớn đến nỗi bạn phải đem hết cả sức lực trong sinh mệnh ra để truy cầu, thì nhất định sẽ hiểu tình thế lưỡng nan này. Lúc chưa đạt được, bạn sẽ luôn thấp thỏm bất an, nhưng ngay khi vừa đặt chân đến đích, bạn sẽ lập tức thấy cuộc đời mình trống rỗng. Bạn chẳng còn biết mình sống vì điều gì, chẳng còn biết ngày tháng sau này phải làm sao. Mình đoán đó là lý do khiến con người luôn tham lam, cũng luôn bất hạnh.
Sau nhiều lần chênh vênh giữa hai thái cực này, mình tạm thời tìm được một điểm cân bằng: hãy đặt cho mình một nơi để hướng về, rồi cứ thế thong dong mà đến.
Mình từng rất sợ cả đời đi làm công việc mình không thích, chỉ để tích cóp cho đủ tiền mua một mảnh vườn. Đến khi hoàn thành tâm nguyện, thì có lẽ mình cũng đã già rồi. Lãng phí cả đời ở nơi bản thân không hạnh phúc, năm tháng cuối đời có đủ để đền bù?
Nhưng vì đã trải nghiệm sự trống rỗng của vô sự khả tác, ngày ngày lặp lại vài việc mình thoải mái chỉ để duy trì sự sống, mình chợt nhận ra tầm quan trọng của những việc mình không ham thích. Có tối thì mới có sáng, không có đen thì trắng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thì ra đi làm vài chục năm để xây dựng nền tảng tài chính tự thân, rồi về hưu và dành những năm tháng cuối đời để cải tạo một ngọn đồi, học cách trồng cây và dệt vải, trải qua từng ngày đầy những điều mới mẻ và bình yên, chính là đã sống một đời đầy ý nghĩa.
Ta có thể chọn bùng cháy thật rực rỡ một thời để rồi leo lét qua tháng năm đằng đẵng mãi về sau.
Hoặc chọn sống từng ngày bình đạm, để ngọn lửa liu riu cháy mãi suốt một đời.
Mình chọn con đường bình phàm.