diepkhuynhkhuynh

  Ngày anh ra đi cũng là lúc những bông hoa tuyết rơi xuống. Kể từ lúc đó, cứ mỗi khi hoa tuyết rơi, em lại mong anh sẽ xuất hiện. Đợi rồi cứ đợi, chẳng biết đến bao giờ anh mới đến với em. Nếu đã không thể chờ đến khi anh đến với em, vậy thì hãy để em đến với anh đi. Em sẽ đến bên cạnh anh.
          	  Một mối quan hệ ba bên, là chấp niệm, là yêu, là không nỡ, là cảm giác tội lỗi. Tình cảm ấy cho dù là gì thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì chúng ta rồi cũng sẽ chết đi, chúng ta sắp không còn nữa rồi.
          	
          	
          	
          	https://www.wattpad.com/story/308602587-%C4%91n-tokyo-revengers-b%E1%BA%A3y-ng%C3%A0y-tr%C6%B0%E1%BB%9Bc-khi-ch%C3%BAng-ta-ra

diepkhuynhkhuynh

  Ngày anh ra đi cũng là lúc những bông hoa tuyết rơi xuống. Kể từ lúc đó, cứ mỗi khi hoa tuyết rơi, em lại mong anh sẽ xuất hiện. Đợi rồi cứ đợi, chẳng biết đến bao giờ anh mới đến với em. Nếu đã không thể chờ đến khi anh đến với em, vậy thì hãy để em đến với anh đi. Em sẽ đến bên cạnh anh.
            Một mối quan hệ ba bên, là chấp niệm, là yêu, là không nỡ, là cảm giác tội lỗi. Tình cảm ấy cho dù là gì thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì chúng ta rồi cũng sẽ chết đi, chúng ta sắp không còn nữa rồi.
          
          
          
          https://www.wattpad.com/story/308602587-%C4%91n-tokyo-revengers-b%E1%BA%A3y-ng%C3%A0y-tr%C6%B0%E1%BB%9Bc-khi-ch%C3%BAng-ta-ra

diepkhuynhkhuynh

Một kẻ lạc lối, luôn cố gắng tìm về quá khứ. Một ngày nọ, hắn tìm thấy sự ấm áp, và rồi nhất quyết không chịu buông tay.
          
             Một người con gái tử tế, chỉ vì đó là việc nên làm chứ không phải xuất phát từ tận sâu trong lòng mình.
          
             Hai đường thẳng tưởng như song song nay lại giao nhau, rồi cứ thế không rời.
          
             Trích một câu từ phần đầu tác phẩm: "Một người đang đông cứng trong giá rét mà tìm thấy một đốm lửa, sao có thể dễ dàng bỏ qua."
          
              Liệu rằng, hai kẻ đấy có thể hạnh phúc bên nhau chứ? Chào mừng đến với "Nàng Thu Ấy Đã Tỉnh Giấc Chưa."
             
          https://www.wattpad.com/story/301260551-%C4%91n-tokyo-revengers-n%C3%A0ng-thu-%E1%BA%A5y-%C4%91%C3%A3-t%E1%BB%89nh-gi%E1%BA%A5c-ch%C6%B0a

diepkhuynhkhuynh

Mưa trắng xóa trời, cứ như thể chúa đang muốn rửa trôi đi cả thế giới, cuốn phăng nó đi bằng một trận đại hồng thủy giống như năm xưa người đã làm. Để thanh tẩy thế giới, thanh tẩy đi những đứa con đã suy đồi đạo đức, rồi đắp nặn nên một thế giới mới, nơi mà người có thể một lần nữa tạo ra những sinh vật hoàn toàn khác, bằng “Adam” và “Eva” khác. Một thế giới nơi không hề có cái xấu, không hề có sự bất công. Một Utopia theo ý của người.
          (Utopia: xã hội không tưởng, dùng để chỉ một cộng đồng hoàn toàn hoàn hảo trên mọi mặt.)
          Thần linh ấy à, chính là những kẻ hoàn toàn nắm trong tay sinh sát của nhân loại.
          Suiki thích mưa, cô thích cái mùi của những cơn mưa. Cô thích ngồi ngắm những kẻ bên ngoài vì không kịp tìm chỗ trú mà phải chịu ướt nhẹp. Cô thích từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào cảnh tượng hằng hà sa số những chiếc ô ngập tràn màu sắc. Cô thích tiếng những hạt mưa gõ vào vạn vật, thích thả hồn mình theo tiếng rào rào khi những hạt mưa rơi xuống, thích việc đi giữa những cơn mưa, mặc kệ bản thân mình bị ướt. Thích khung cảnh vạn vật bị xóa nhoà đi do những hạt mưa nặng rơi. Và thích cả khung cảnh sau những cơn mưa, một thế giới sạch sẽ đến khó tin, không một chút vẩn đục. Một thế giới nơi mà tưởng như cái ác không hề tồn tại.
          Tháng sáu rồi, tháng của những cơn mưa. Mưa cứ rơi rồi tạnh, rồi lại mưa. Mưa không ngớt, đứa trẻ hàng xóm làm tặng Suiki mấy con búp bê cầu nắng, giọng hồn nhiên lắm. Suiki nhận, nhưng cũng không treo lên, cô không muốn những cơn mưa dừng lại.

diepkhuynhkhuynh

Đau. Đó là tất cả những gì Suiki đang cảm thấy. Hai người này vừa nói vừa siết tay lại, khiến cho Suiki ăn đau. Nhưng cô không hề lên tiếng. Suiki nhìn vẻ mặt của họ là biết, họ đã sợ hãi tới mức nào.
          “Suiki/Suichi”
          “Tao thích mày/ Tôi thích cậu”
          “Suiki. Đến với bọn tao đi.”
          “Phải rồi đấy Suichi. Ở lại đây với bọn tôi đi.”
          Suiki ban đầu là bất ngờ, sau đó thì hoảng loạn. Cô muốn vùng ra khỏi vòng tay hai người kia mà chạy trốn. Nhưng cô không làm nổi. Mieky và Izana giữ Suiki quá chặt. Và cô cũng đã kiệt sức sau mấy tiếng vừa nãy
          
          
          Rào trước là tui không viết H, để cho độc giả đỡ hiểu lầm. Ai tưởng tượng đến cảnh nóng thì là do người đó đen tối nhá 

diepkhuynhkhuynh

Đứa nhỏ cả tin, nhìn chằm chằm vào baba của nó, giây phút giờ đây với nó trôi qua thật chậm, nhưng nó vẫn cam tâm đợi, vì trong trí não non nớt của nó, baba nó chính là siêu anh hùng. Nó tin baba nó sẽ vượt qua rồi cũng nó trải qua những ngày tháng vô ưu như trước đây.
          Suiki nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của nó mà bật cười. Hi vọng ấy à, khiến cho con người ta tin vào những điều tốt đẹp. Lại chẳng ai còn nhớ nó cũng là một phần của chiếc hộp Pandora, cùng được thả ra với những điều xấu xa mà thần linh đã phong ấn. 
          Chẳng qua là, hi vọng là thứ thoát ra sau cùng mà thôi.
          
          
          Cùng viết timeline Bonten nào, phần dài nhất của cả truyện. Cũng là phần đau não nhất với con tác giả

diepkhuynhkhuynh

Suiki không quan tâm, cô hướng về phía phòng bếp, trực tiếp lơ đẹp cái người đang quỳ gối ở giữa nhà kia. Việc đó dường như khiến cho Sumi tức điên lên, cô ta vẫn như vậy, không bao giờ để cô vào mắt. Với Suiki, Sumi chẳng khác gì con hề đang nhảy nhót trên đấu trường La Mã, cố gắng mua vui cho một vị quý tộc cao cao tại thượng nào đó đang cầm trên tay cốc rượu vang mà chán nản nhìn màn biểu diễn nhàm chán phía bên dưới.
          
          “Mày cũng làm trong giới, tao cũng làm trong giới. Phụ nữ trong giới có địa vị gì. Tao là người hiểu rõ nhất. Kẻ như mày dù có trông như thế nào, giỏi giang ra sao, thì cũng chẳng khác mẹ gì tao. Chúng ta chẳng khác mẹ gì nhau cả, Suiki.”
          
          
          Nhá tí hàng chap 50