erlids8nim

[8*]
          	
          	"Mấy bức thư đó đều đặn được gửi tới tủ cá nhân của em mỗi thứ ba, em cất chúng vào trong cặp rồi lại quên béng đi mất."
          	
          	Seo Changbin ậm ừ, đại khái đã đoán ra chủ nhân của những lá thư được gửi đến thằng em họ quý báu của anh. Trong khi đó, dù tên nhóc kia có vẻ rất lộ liễu, Hwang Hyunjin vẫn ngây ngây ngốc ngốc mà chẳng phát hiện ra điều gì. Cơ mà cái vẻ ngây ngây ngốc ngốc ấy cũng không được thật cho lắm, Hyunjin không biết là em nói dối rất tệ đâu nhỉ?
          	
          	"Em có biết trong đó viết gì không?"
          	
          	"Em biết, chỉ là mấy đứa nhóc thích trêu chọc người khác thôi."
          	
          	Phải phải, "mấy đứa nhóc" này thích trêu chọc cũng chỉ có một mình em thôi, nói như vậy thì hẳn là cố tình đi. 
          	
          	"Em định làm gì với chúng?"
          	
          	Lần này Hwang Hyunjin không đáp, hình như vẫn còn phân vân không biết nên làm thế nào. Seo Changbin thở dài, vỗ vai Hwang Hyunjin bảo em về lớp. Hai đứa nhóc này, cùng nhau cứng đầu, cùng nhau cố chấp vờn nhau qua lại, cuối cùng lại khiến người ngoài cuộc là anh phải đau đầu giùm vì những cuộc trò chuyện chẳng đi đến đâu của anh với Hyunjin. 
          	
          	Mà thời đại này rồi, lại còn gửi thư ẩn danh?
          	
          	Kim Seungmin, có tính toán thì cũng đừng dùng chiêu trò với Hwang Hyunjin. Đứa nhóc đó rất thiếu kiên nhẫn, đến cuối cùng lại lòi ra một con cáo trong vỏ bọc cừu non thì Seo Changbin cũng không bất ngờ đâu. 
          	
          	Vì, đời mà, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra loại chuyện gì. 

erlids8nim

[8*]
          
          "Mấy bức thư đó đều đặn được gửi tới tủ cá nhân của em mỗi thứ ba, em cất chúng vào trong cặp rồi lại quên béng đi mất."
          
          Seo Changbin ậm ừ, đại khái đã đoán ra chủ nhân của những lá thư được gửi đến thằng em họ quý báu của anh. Trong khi đó, dù tên nhóc kia có vẻ rất lộ liễu, Hwang Hyunjin vẫn ngây ngây ngốc ngốc mà chẳng phát hiện ra điều gì. Cơ mà cái vẻ ngây ngây ngốc ngốc ấy cũng không được thật cho lắm, Hyunjin không biết là em nói dối rất tệ đâu nhỉ?
          
          "Em có biết trong đó viết gì không?"
          
          "Em biết, chỉ là mấy đứa nhóc thích trêu chọc người khác thôi."
          
          Phải phải, "mấy đứa nhóc" này thích trêu chọc cũng chỉ có một mình em thôi, nói như vậy thì hẳn là cố tình đi. 
          
          "Em định làm gì với chúng?"
          
          Lần này Hwang Hyunjin không đáp, hình như vẫn còn phân vân không biết nên làm thế nào. Seo Changbin thở dài, vỗ vai Hwang Hyunjin bảo em về lớp. Hai đứa nhóc này, cùng nhau cứng đầu, cùng nhau cố chấp vờn nhau qua lại, cuối cùng lại khiến người ngoài cuộc là anh phải đau đầu giùm vì những cuộc trò chuyện chẳng đi đến đâu của anh với Hyunjin. 
          
          Mà thời đại này rồi, lại còn gửi thư ẩn danh?
          
          Kim Seungmin, có tính toán thì cũng đừng dùng chiêu trò với Hwang Hyunjin. Đứa nhóc đó rất thiếu kiên nhẫn, đến cuối cùng lại lòi ra một con cáo trong vỏ bọc cừu non thì Seo Changbin cũng không bất ngờ đâu. 
          
          Vì, đời mà, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra loại chuyện gì. 

erlids8nim

[7*]
          
          "Yêu một người, dễ dàng đến thế hả anh?"
          
          Hwang Hyunjin nhẹ giọng hỏi trong bóng tối, bàn tay của Lee Minho ấm áp đặt trên người em khẽ di chuyển. Lee Minho chưa ngủ, nhưng không trả lời câu hỏi của Hwang Hyunjin.
          
          "Em ghét cảm giác yêu mà không thể nói, thật khó chịu."
          
          Hwang Hyunjin rúc vào lòng Lee Minho, ôm chặt anh như thể đó là lần cuối cùng em được phép chạm vào anh như thế, tham lam nhận lấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể anh. Hwang Hyunjin vô thức bật lên một tiếng cười nhạt, khóe mắt đã ầng ậng nước.
          
          "Chúng ta, cứ giống như thế này mãi được không?"
          
          Em thích anh.
          
          *
          
          Hwang Hyunjin đã định tỏ tình vào sau đêm thứ ba của chuyến lưu diễn quốc tế, khi cả nhóm đã trở về kí túc xá.
          
          Cả tám con người nằm lăn lộn trên sàn sau buổi liên hoan tại kí túc, chỉ có Hwang Hyunjin, và có lẽ là cả Lee Minho (đã nốc hai cốc nhưng có vẻ vẫn chưa say lắm) còn đủ tỉnh táo để trở về phòng ngủ. 
          
          Lee Minho được Hwang Hyunjin đỡ về phòng. Vật lộn một hồi liền trở thành Hwang Hyunjin bất lực nằm dưới thân xác to lớn của Lee Minho, anh không để Hwang Hyunjin đi, dùng sức nắm chặt cổ tay em, sau đó, cả hai cứ thế nằm ôm nhau ngủ đến tận sáng hôm sau.
          
          "Anh ổn chứ ạ? Có.. có thấy đau ở đâu không?"
          
          Nói xong mới thấy câu hỏi thật ngu ngốc, Hwang Hyunjin thầm nghĩ, em mới là người bị đè đến đau nhức toàn thân cả đêm hôm qua cơ mà, chỉ là thấy Lee Minho mặt mũi nhăn nhó ngồi trên giường liền tự nguyện nhận hết tội lỗi về mình. 
          
          "Anh hơi nhức đầu, em ra ngoài đi."
          
          Sáng sớm nên tinh thần Lee Minho không ổn định, giọng nói khàn khàn pha thêm điệu bộ khó chịu trên khuôn mặt khiến cho lời nói càng trở nên khó nghe hơn. 
          
          "Có cần em gọi Chan hyu-"
          
          "Ra ngoài."
          
          Hwang Hyunjin thoáng sững sờ, bị lời nói của Lee Minho dọa sợ.
          
          "Để anh một mình."
          
          Lee Minho giấu mặt sau hai bàn tay, có lẽ cũng nhận ra mình hơi nặng lời với Hwang Hyunjin, nhưng đến cùng cũng chỉ là muốn em yên tĩnh đi một chút, có thể đừng làm phiền đến anh nhiều như vậy không? 
          
          "Vâng, cần gì thì gọi em nhé."
          

erlids8nim

[6*]
          
          Hwang Hyunjin dạo này rất lạ.
          
          "Anh có thấy thế không?" Han Jisung nằm ườn trên bàn, nghịch nghịch chiếc cốc nhựa, vừa nhăn mặt vừa nói.
          
          "Thằng bé vẫn bình thường mà." 
          
          "Nếu anh để ý kĩ một chút, từ sau khi cậu ấy tỉnh dậy khỏi hôn mê ba ngày, vẫn là cậu ấy nhưng lại có cảm giác như muốn tránh né chúng ta vậy." Jisung cắn môi, ánh mắt ghim chặt vào chiếc cốc nhựa , chan không muốn nó nhai luôn cả cái cốc như cách nó dày vò cánh môi nó đâu. "Hôm qua em muốn ôm một cái cũng từ chối, còn nhìn em bằng ánh mắt rất lạ."
          
          Nghĩ lại thì, không chỉ Han Jisung, mà ngay cả các thành viên khác cũng đã vài đứa hỏi Chan như thế. Nghĩa là, Hwang Hyunjin thực sự đang gặp vấn đề với nhóm của em. Nhưng chỉ là hôn mê mất ba ngày, tỉnh lại liền trở thành như vậy không phải có chút hoang đường sao?
          
          "Anh có nghĩ là một linh hồn khác đã xuyên vào cơ thể cậu ấy không?"
          
          Không, Chan thề đấy, loại chuyện kì ảo này chỉ có thể xảy ra trong phim truyện thôi. 
          
          "Anh ơi.."

erlids8nim

[5*]
          
          "Đội trưởng, anh không thấy đau lòng chút nào sao?"
          
          Lee Minho dừng tay, lặng lẽ liếc nhìn cấp dưới ngồi bên cạnh khuôn mặt nhăn nhó. Gã khom lưng, ngồi xổm bên cạnh cái xác, vô cảm đưa tay kéo tấm vải che mặt lên cao hơn.
          
          "Tại sao phải đau lòng?"
          
          "Đó là chồng anh."
          
          "Ừ, là chồng tôi. Thì sao?"
          
          Cậu trai bên cạnh đột nhiên im lặng, không dám nói nữa. Luồng không khí bên cạnh đội trưởng hình như đã u ám hơn rất nhiều, có lẽ ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng đã đau đến chết đi sống lại rồi. Lee Minho chính là kiểu người như vậy, ngoài lạnh trong nóng, đôi lúc khiến cho người ta chẳng thể hiểu nổi. Tận mắt trông thấy cái chết không toàn thây của người mình yêu, Lee Minho vẫn có thể bình tĩnh nói ra câu tại sao phải đau lòng, cũng thật xót xa.
          
          "Em ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
          
          Lee Minho nhàn nhạt nói, cảm thấy mệt mỏi mà thở một hơi thật dài. 
          
          "Người ở trước mắt, nhưng một cái chạm cũng không thể thực hiện được."
          
          Lee Minho ngước mắt, nhìn phía trước, người con trai trong lòng gã ngồi trên vũng máu tanh mà thân mình tỏa sáng, vô số vết thương gai mắt chằng chịt trên thân thể nhỏ bé trắng thanh khiết. Vẻ đẹp thoát tục làm mờ đi cái xác xiêu vẹo nằm ngay bên dưới, cũng là em, nhưng cũng không phải em.
          
          "Hwang Hyunjin, đây có phải là hình phạt em dành cho tôi không?" Minho cười, thân mình bất động chăm chú nhìn vào mảnh hồn mờ ảo của người tình. 
          
          "Xin lỗi em, vì tất cả, thật lòng xin lỗi em."

erlids8nim

[4*]
          
          Hwang Hyunjin nhớ Kim Seungmin, nhớ những nụ hôn hắn rải đều trên khuôn mặt trắng sữa, nhớ những lời ngọt ngào hắn thủ thỉ bên tại em từng đêm, nhớ cả cái cách mà hắn khiến em phải rùng mình từ những động chạm nhỏ.
          
          Hwang Hyunjin đến cùng chính là nhớ Kim Seungmin.
          
          "Hyune, em lại nghĩ đi đâu đấy?", giọng nói khàn khàn bên tai đưa tâm trí Hyunjin trở về thực tại. Em bị người kia xốc lên chiếc bàn ăn lớn giữa nhà, áo sơ mi lột trần nửa thân trên, tay gã đặt trên vòng eo mảnh khảnh, chu du trên da thịt mềm mại. Đôi môi gã lướt qua cần cổ em, xuống đến xương quai mờ mờ, cắn mút liên hồi, tưởng như muốn đem người trước mặt ăn đến không còn miếng thịt nào. 
          
          Hyunjin rít khẽ tiếng thở dài, chiếc khuyên trên môi người kia chà sát lên đầu ngực nhạy cảm khiến em cảm thấy nhột, em đột nhiên đẩy gã ra, đôi mắt to phủ một tầng sương mỏng, môi mấp máy.
          
          "Hôm nay dừng ở đây thôi, em mệt."
          
          "Em tính làm sao với nó đây?", gã cười ngờ nghệch chỉ vào nơi đũng quần căng phồng, Hwang Hyunjin liếc qua rồi tặc lưỡi, em trèo xuống bàn, hôn lên môi người kia một cái nhanh chóng sau đó đi về phòng. Vừa đi vừa nói, âm thanh lanh lảnh, "Em sẽ đền bù sau, ngủ ngon."
          
          "Kim Seungmin phải không?"
          
          Hyunjin dừng bước ngay trước cửa phòng, em quay đầu nhìn gã, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng.
          
          "Người yêu cũ nhỉ? Lần sau cẩn thận chút, anh không muốn nghe tên thằng khốn đó phát ra từ cái miệng xinh đẹp của em đâu Hwang Hyunjin."
          
          Gã vuốt tóc, bỏ em đứng mất hồn trước cửa phòng mà thản nhiên đi vào phòng tắm.
          
          Hyunjin biết, Minho đang cảnh báo em. 

erlids8nim

[3*] 
          
          Felix ấn mạnh tấm chắn cửa cho đến khi nó kêu lên một tiếng rặng nề rồi rơi xuống đất trong sự im lặng của căn nhà. Cậu mở cửa bước vào trong phòng, đặt túi thuốc xuống chiếc giường cạnh cửa sổ, liếc nhìn người đã co rúm lại một góc phòng.
          
          "Nhiều khi cũng không biết ai mới là nạn nhân nữa."
          
          Felix nói với chính mình, người nọ chẳng phản ứng, hình như đã ngủ say rồi. Cậu trai tóc vàng lục lọi từ trong túi thuốc, nhanh chóng nuốt một viên tròn màu trắng đục với nước. Đắng. Felix nhăn mặt, bật ra vài tiếng ho khan, đến khi bình tĩnh lại đã thấy người kia đứng trước mặt. Đồng tử xinh đẹp của em ánh lên một màu đỏ chói mắt, tiếng thở mạnh bao trùm căn phòng không tiếng động. 
          
          "Lại đây."
          
          Âm thanh của Felix khàn khàn, Hyunjin vẫn nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đỏ rực, hai chiếc răng nanh lộ ra qua tiếng thở nhọc nhằn của kẻ khát máu. Felix tự giác vạch một bên áo, phơi ra trước mặt em bờ vai trắng nõn có phần nhợt nhạt.
          
          "Cắn ở đây đi."
          
          Hyunjin trèo lên đùi Felix, vội vã cắm răng vào làn da của con người để thỏa mãn cơn đói. Điều đó khiến Felix phải rít lên một tiếng đau đớn, cậu siết chặt vòng eo nhỏ của người phía trước, cắn răng chịu đừng từng đợt nhói lên từ vị trí bị lấy máu.
          
          "Xong rồi?"
          
          Tham lam liếm láp đến từng giọt máu cuối cùng bị lem ra ngoài, màu mắt của Hyunjin đã trở về sắc nâu vốn có, em gục đầu trên vai Felix. Cả hai cùng ngã xuống giường trong khi Hyunjin vẫn nằm trên người Felix.
          
          "Xin lỗi."
          
          "Không sao."
          
          "Felix."
          
          "Tôi ổn."
          
          "Xin lỗi, Felix."
          
          "Không phải lỗi của cậu thì đừng xin lỗi.
          
          Nghe này, tôi là của cậu, nên là cứ sử dụng thoải mái. 
          
          Okay?"

erlids8nim

[2*]
          
          "Cái gì vậy?"
          
          Hyunjin quay lại, chần chừ. 
          
          "Chúng ta nên lau sạch bảng đi đã."
          
          Jisung ngó vào trong lớp, nheo mắt nhìn những cái tên được viết trên bảng đen, cậu tặc lưỡi. Đóng cửa lớp lại và chẳng ngần ngại kéo Hyunjin đi về phía cầu thang. 
          
          "Đợi mai đến lượt Seungmin trực nhật, nó lau sau."
          
          "Ai đã viết lên đó vậy?"
          
          "Hội trưởng hội học sinh, Minho hyung ấy, tiết sinh hoạt các anh chị trong hội học sinh đến phổ biến về hoạt động lễ hội trường tuần sau." 
          
          Bước đến bậc thang cuối cùng, Jisung trong vô thức nắm tay Hyunjin, mà chính em cũng chẳng hề hay biết. Jisung thở sâu, rồi lặng lẽ nói ra, âm thanh nhỏ đến mức Hyunjin suýt nữa đã bỏ qua nó.
          
          "Mai tao đến chở mày đi học nha?"
          
          "Ngày nào mày cũng thế mà?"
          
          "Tao bị đau tim."
          
          "Để chút nữa tiện đường thì ghé bệnh viện."
          
          "Tim tao cứ đập mãi."
          
          "Không đập là có vấn đề đấy."
          
          "Tao muốn hôn mày."
          
          Hyunjin dừng lại vài giây, rồi như không có gì mà bước tiếp, kéo Jisung chầm chậm lê bước theo sau.
          
          "Ừ."
          
          "Có thể không?"
          
          "Sáng đánh răng chưa mà đòi hôn?"
          
          "Rồi, thế là tao được hôn đúng không?"
          
          "Ừ."
          
          "Không rút lời nhé?"
          
          Hyunjin nhìn Jisung.
          
          "Mày có năm giây-"
          
          !
          
          Quá năm giây, nhưng Hyunjin thích, nên mọi thứ đều ổn ngoại trừ vết bầm trên môi Jisung.

erlids8nim

[1*]
          
          Minho nhắm mắt, cổ họng đã nghẹn ứ, có thứ gì đó cứ cố giằng xé trái tim gã.
          
          "Đêm nay đẹp, vừa hợp để chết, em nhỉ?"
          
          Một cơn gió kéo đến, tấm rèm sau lưng gã rung chuyển.
          
          "Đừng giận anh, em xem."
          
          Giọng Minho nhỏ nhẹ, âm thanh phát ra lại rời rạc từ chính cơn đau âm ỉ trong cổ họng. Gã gõ đều trên chiếc hộp lớn trong lòng mình. 
          
          "Anh không thể chịu đựng được nữa rồi."
          
          "Anh đau lắm."
          
          "Hyunjin à, anh phải làm sao đây?"
          
          "Anh muốn ôm em."
          
          Minho đặt chiếc hộp xuống đất. Cảm nhận được em từ phía sau ôm trọn thân thể chẳng còn chút hơi ấm nào của gã, sớm thôi, Minho sẽ có thể như thế ôm lấy em theo mong muốn. Sớm thôi.
          
          "Đợi anh nhé, em đợi anh được mà đúng không?"