esmegregor

Ý là, t đọc được threads là không còn stalk ngta nữa = đã move on đã quên được ngta r.
          	Confirm đúng, t cũng cảm thấy vậy. T không nhớ ngta quằn quại nữa, t không nhắn tin với ngta ba bốn tháng nay, cũng không chủ động nhắn tin, cũng không vào xem fb ig gì cả :33 t kbiet t còn thích ngta k nma t đoán là không, từ lâu r. Có điều nghĩ đến ngta vẫn là thói quen hàng ngày =)))) 
          	Idk nma nếu cứ vậy bước qua đời nhau chắc vẫn ổn (?) ít nhất thì t không cần ngta xuất hiện trong cuộc sống t nữa. T buồn t tự chịu đựng được, t rơi vào trạng thái mất kiểm soát thì t ở một mình  t vui vẻ cũng kphai đặc biệt chia sẻ cho ai. T nghĩ ngta cũng như vậy. Bọn t đánh mất mối liên hệ giữa nhau r, nên không cần nhau nữa. 
          	Ảnh hưởng lớn nhất là sau ngta, t cảm thấy t không muốn bất kì ai đóng vai trò đặc biệt trong cuộc sống của t cả, tình bạn hay tình yêu cũng không.

esmegregor

Ý là, t đọc được threads là không còn stalk ngta nữa = đã move on đã quên được ngta r.
          Confirm đúng, t cũng cảm thấy vậy. T không nhớ ngta quằn quại nữa, t không nhắn tin với ngta ba bốn tháng nay, cũng không chủ động nhắn tin, cũng không vào xem fb ig gì cả :33 t kbiet t còn thích ngta k nma t đoán là không, từ lâu r. Có điều nghĩ đến ngta vẫn là thói quen hàng ngày =)))) 
          Idk nma nếu cứ vậy bước qua đời nhau chắc vẫn ổn (?) ít nhất thì t không cần ngta xuất hiện trong cuộc sống t nữa. T buồn t tự chịu đựng được, t rơi vào trạng thái mất kiểm soát thì t ở một mình  t vui vẻ cũng kphai đặc biệt chia sẻ cho ai. T nghĩ ngta cũng như vậy. Bọn t đánh mất mối liên hệ giữa nhau r, nên không cần nhau nữa. 
          Ảnh hưởng lớn nhất là sau ngta, t cảm thấy t không muốn bất kì ai đóng vai trò đặc biệt trong cuộc sống của t cả, tình bạn hay tình yêu cũng không.

esmegregor

Tôi buần, không nhiều lắm vì đã quen nhưng vẫn buồn. Bọn mình tại sao cứ đến lúc tạm biệt nhau là lại lạnh mặt bấm điện thoại, không cả ngẩng đầu lên chào. Mình đang làm phiền bạn à? Một năm bọn mình gặp nhau có 4-5 lần... Dù nhà cách nhau 3km. Mình đã cố gắng không nhắn tin rồi mà, dù thi thoảng có chuyện vui mình muốn kể cho bạn nghe, chỉ là sợ bạn không rep, mấy lần như vậy chẳng lần nào bạn rep mình cả. Mình sai rồi

esmegregor

Mình nhớ người ta quá. Nhớ điên lên được. Mò lại tin nhắn cũ. Mò lại fb mà người ta bỏ cả năm trời. Mò lại blog người ta từng viết. Quá nhiều, nhưng không bao giờ là đủ. 
          Ước gì mình có đủ dũng cảm để nhắn hỏi ăn hết long nhãn chưa, qua lấy cái bình đi. Hay là mình chỉ đơn giản hỏi mai xem phim không, hnao cafe đi. Nhưng mình không dám. Mình mò lại rất nhiều thứ thú vị giữa mình và bạn, mình đã gõ ra rồi, nhưng mình lại xóa, mình không dám thể hiện ra là mình đang đào lại. Bạn luôn cho mình lời đảm bảo, nhưng mình rất không dám, thực sự không dám
          Tại sao chúng mình lại đến mức này cơ chứ? Mình chỉ muốn nghe bạn ấy kể chuyện hằng ngày bạn gặp, 1 2 câu là đủ rồi, thế mà đến giờ phút này, tại sao mình kéo tin nhắn đến t11 năm ngoái nhanh như thế? Như thể mình chỉ cần lướt một cái là đến? Bọn mình không còn thâu đêm suốt sáng, không còn kể cho nhau những chuyện nhỏ nhặt. Mình dựa vào đâu mà an tâm đây. Gục mình cũng không còn dám gục, vì mình đã đỡ hơn thật à? Vì mình mất người sẽ đỡ mình rồi.

esmegregor

Thi thoảng mình thấy cuộc đời này cứ bị buồn cười làm sao í =))) không thể giải thích ra được luôn. Kiểu life as joke theo đúng nghĩa. Vì mình đổi tên rồi nên chắc người quen cũ không tìm ra được đâu ha =)))) chill luôn đi