euler_666

Có lẽ mọi người không biết, tớ bị chứng mất ngủ. Hồi bé thì tớ chưa mắc hội chứng này, nhưng càng lớn, tớ cảm thấy thời gian được ngủ của tớ càng ít đi. Hm, chắc đối với một số người thì chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng các cậu không bị mắc phải nên các cậu không thể hiểu được, cái cảm giác mà đêm nào cũng trằn trọc, xoay quay xoay lại mãi nhưng không ngủ được dù đã thử mọi biện pháp như: đếm cừu, nghe nhạc, thiền trước khi ngủ ... vân vân. Để rồi sáng hôm sau đi học, đi làm với hai quầng thâm xấu xí và trạng thái tinh thần đầy ủ rũ, có khi makeup cũng chẳng che được hết nét mệt mỏi. 
          	
          	Thế nên tớ rất ghen tị với những người xung quanh, với bạn bè của mình. Có thể buổi sáng vẫn nói cười vui đùa cùng nhau đấy, nhưng cứ khi đêm xuống, tớ lại có cảm giác bị bỏ rơi. Giống như mọi người đều đi sang một thế giới khác, đều chìm vào giấc mộng của mình, chỉ có riêng tớ phải ở lại, thao thức suốt đêm trong bóng tối lạnh lẽo.
          	
          	Bởi vậy, câu nói “tối nay hãy ngủ thật ngon nhé” khiến tớ nhiều khi cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả “anh yêu em”. Bởi vì hạnh phúc đối với tớ ấy mà, không phải lúc nào cũng nói mấy lời yêu sáo rỗng, mà chỉ đơn giản là sau một ngày mệt mỏi, trước khi chợp mắt có thể nhận được một lời nhắn chúc ngủ ngon. 

user41993470

Cậu ơi, mình có một thỉnh cầu nho nhỏ đó là mình có thể lấy một số câu trong quotes của cậu đc ko ạ?

euler_666

uiiii được người đọc yêu thích những con chữ này là vinh dự của mình đó ><  cậu thoải mái lun nha, chỉ cần ghi giúp mình cre: @euler_666 cuối mỗi bài cậu re-up là được ạ.
Reply

euler_666

Có lẽ mọi người không biết, tớ bị chứng mất ngủ. Hồi bé thì tớ chưa mắc hội chứng này, nhưng càng lớn, tớ cảm thấy thời gian được ngủ của tớ càng ít đi. Hm, chắc đối với một số người thì chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng các cậu không bị mắc phải nên các cậu không thể hiểu được, cái cảm giác mà đêm nào cũng trằn trọc, xoay quay xoay lại mãi nhưng không ngủ được dù đã thử mọi biện pháp như: đếm cừu, nghe nhạc, thiền trước khi ngủ ... vân vân. Để rồi sáng hôm sau đi học, đi làm với hai quầng thâm xấu xí và trạng thái tinh thần đầy ủ rũ, có khi makeup cũng chẳng che được hết nét mệt mỏi. 
          
          Thế nên tớ rất ghen tị với những người xung quanh, với bạn bè của mình. Có thể buổi sáng vẫn nói cười vui đùa cùng nhau đấy, nhưng cứ khi đêm xuống, tớ lại có cảm giác bị bỏ rơi. Giống như mọi người đều đi sang một thế giới khác, đều chìm vào giấc mộng của mình, chỉ có riêng tớ phải ở lại, thao thức suốt đêm trong bóng tối lạnh lẽo.
          
          Bởi vậy, câu nói “tối nay hãy ngủ thật ngon nhé” khiến tớ nhiều khi cảm thấy còn ngọt ngào hơn cả “anh yêu em”. Bởi vì hạnh phúc đối với tớ ấy mà, không phải lúc nào cũng nói mấy lời yêu sáo rỗng, mà chỉ đơn giản là sau một ngày mệt mỏi, trước khi chợp mắt có thể nhận được một lời nhắn chúc ngủ ngon. 

euler_666

Mối quan hệ của anh với em, giờ ra sao à ?
          
          Chẳng ra sao cả.
          
          Nói cho đúng hơn, thì là một đống hỗn độn.
          
          Anh chẳng thể biết được rằng, hiện tại anh là gì trong lòng em, nhưng anh biết chắc một điều, đó là em vẫn là người quan trọng trong lòng anh.
          
          Chỉ ngày mai thôi, bầu trời Hà Nội sẽ lại có em, anh và em sẽ lại được chung bầu trời.
          
          Có lẽ, anh nên hài lòng với việc đó, thay vì mộng tưởng rằng anh và em sẽ tay trong tay.
          
          Có những câu hỏi, anh vẫn luôn thường tự hỏi chính mình, và chỉ em mới là người có câu trả lời ?
          
          " Anh còn phải chờ em đến bao giờ ? " 

euler_666

“Chúng ta chỉ có một cuộc đời này để sống thôi, kiếp sau chẳng biết có còn đợi được nhau giữa mênh mông biển người nữa hay không. Có một số chuyện, lỡ một phút thôi là trăm nghìn năm sau không đợi được nữa. Có một số người, không phải sẽ cứ mãi như vậy mà im lặng tồn tại bên đời ta đâu. Bởi thế gian vô thường, thế sự vô lường mà.
          Cái việc yêu ấy mà, cần nhiều dũng khí lắm, nhưng cũng có đôi lúc, đơn giản chỉ là một cái gật đầu, kiên định nắm chặt lấy tay nhau mà thôi.”

euler_666

Có lẽ là một chút thích, nhưng không đủ lớn để tạo thành tình yêu.
          Có lẽ vẫn là ánh mắt đó, những cũng không đủ để gọi là mười phần hữu ý.
          
          Hoá ra, đoạn tình cảm này cũng chẳng sâu nặng đến thế. 
          

euler_666

Tình cảm có lúc nóng có lúc lạnh, lúc nhiệt tình lúc lại thản nhiên.
          
          Có thể nhiều lúc em không còn là cô gái coi anh là tất cả của mình, không còn là cô gái nhiệt tình hay nói yêu anh nữa. 
          
          Tình cảm trong em chẳng còn giống như lúc ban đầu. Không còn rầm rầm rộ rộ, nhiệt tình như xưa. 
          
          Bởi vì em yêu anh đã không còn là điều gì quá xa lạ đến nỗi phải tán thưởng cả. Tình cảm của em chẳng phải thứ gì to lớn, chỉ vừa đúng bằng khoảng trời nhỏ nơi em nghĩ về những người em thương.
          
          Thời gian trôi qua. Em chỉ muốn yêu anh bằng tất cả những tĩnh lặng và an bình mà em có.
          
          

euler_666

Hình như chịu đựng lâu ngày rồi cũng quen dần, giống như ngay lúc này. Muốn ngủ một chút, muốn khóc một chút, muốn nói ra những tổn thương của bản thân một chút. 
          Nhưng rồi lại thôi, vì có nói ra cũng có ai nghe, có kể hết cũng không ai quan tâm. Lâu dần ắt sẽ thành thói quen, một mình tự đối mặt mọi chuyện.
          Cái cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, đang khỏe mạnh như vậy, đột nhiên đầu bỗng dưng đau như có ai bóp chặt lại. Mắt tự dưng mờ đi, giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào...
          Nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng, có lẽ viết xong những dòng này rồi thì cũng quên mất cơn đau đang diễn ra. Mắt hình như lại mờ, đầu cũng không giảm đau một chút nào, rốt cuộc thì phải gắng gượng đến lúc nào.... #Chloe

euler_666

Cầm lên được, bỏ xuống có được không?
          
          Mỗi lần bạn tôi thất tình, đau khổ, tôi đều ở bên và nói “Bỏ đi, cầm lên được thì phải bỏ xuống được.” Tôi cứ như vậy, áp dụng điều đó vào cuộc sống của chính mình. Tôi không cho phép mình yêu quá nhiều, không cho phép mình buồn quá lâu, và đặc biệt không được rơi nước mắt vì bất cứ ai, dù có những lúc nó khiến lồng ngực tôi muốn thắt lại, muốn vỡ tung ra. Những lời muốn nói, những tin nhắn muốn gửi, những cái ôm muốn trao, tôi cứ thế giữ chặt trong tim mình. Tự nhủ mình làm được, mình mạnh mẽ mà.
          
          Dù có đôi lúc, từ tận đáy sâu lòng mình tôi hiểu, tình cảm mà, có phải đồ vật đâu mà cầm lên rồi bỏ xuống được ngay. Chẳng có ngõ tắt nào cho thứ gọi là tình cảm cả, người ta dần dần yêu nhau thì cũng phải dần dần mới quên được nhau. Phải trải qua những tháng ngày đau đớn lắm, khi yêu hạnh phúc ra sao thì quên đi cũng sẽ đau đớn như vậy. Nhưng tôi lại sợ, sợ đau. Chỉ vì sợ khổ đau mà ép bản thân quên thật nhanh lại khiến người ta quên mất yêu là như thế nào. Chỉ vì một lời dối lừa “mình mạnh mẽ mà.”
          
          Nhưng lời nói dối thì vẫn mãi chỉ là lời nói dối. Tự nhủ sẽ quên được, tự nhủ không cần nữa nhưng trái tim thì vẫn đau ...
          
           (An Nguy)

euler_666

Có bao giờ các bạn thấy bế tắc chưa? Một mối quan hệ mà rối càng thêm rối. Không biết tháo nút thắt này ở đâu, phải làm gì, phải như nào. Lòng nặng trịch, mệt mỏi mà không biết chia sẻ cùng ai....