“khuê bân à, ngày mai chúng ta sẽ chết sao?”
thẩm tuyền duệ ngả đầu trên vai cậu trai tóc nâu, lười biếng dụi vào hõm cổ cậu ấy.
người kia cười cười cầm hai tay cậu mà đùa nghịch trong không trung.
“không đâu, tớ nghĩ là chúng ta sẽ vẫn ở đây, ngay căn phòng này và nhìn ra cửa sổ. có lẽ sẽ là buổi chiều, khi đó trời sẽ hừng hực đỏ, và một thứ gì đó dần hiện trên bầu trời, và bùm! chỉ như vậy thôi. chúng ta sẽ không chết: chúng ta sẽ nhìn trái đất kết thúc.”
“tức là cảm giác đau đớn sẽ không có há?”
“đúng vậy, tuyền duệ sẽ không đau, tớ cũng sẽ không đau.”
kim khuê bân cảm nhận được hơi thở đều đều từ người trong lòng đang phả vào cổ cậu.
một ngày trước tận thế hoá ra lại yên bình đến vậy: không chút lắng lo, không chút sợ hãi, khuê bân chỉ biết rằng tuyền duệ vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh cậu.
thật ra nếu có thể, khuê bân vẫn muốn dắt tuyền duệ đi đâu đó chơi trong ngày cuối cùng này, nhưng lệnh giới nghiêm của chính phủ đã cấm bọn họ rời khỏi nhà từ hai ngày trước rồi. cậu chẳng hiểu nổi lý do đằng sau cái lệnh ngu ngốc đó, theo cậu thì đằng nào cũng là kết thúc, ở nhà hay ngoài đường đều như nhau, song cậu có ý kiến cũng không kịp nữa: thời gian xử lý đơn khiếu nại cũng đâu đó ba ngày hơn — trớ trêu thật.
cũng may là có tuyền duệ, nếu không khuê bân sẽ chết trước tận thế vì chán mất thôi.