fuyuko__
gửi em,
khi tâm hồn đầy ngổn ngang sự mơ hồ, tuyệt vọng.
hôm nay, trời mưa dang dở, òa xuống và rồi lại đi. em có bao giờ nghĩ, mình rồi, cũng sẽ như thế?
đeo chiếc tai nghe, bản nhạc du dương cứ thế mà chạy, trong trí não, trong trái tim em.
em ơi, em có tự hỏi rằng em sẽ như thế nào? ra làm sao?
em ơi, em có tự hỏi, em đã xứng đáng chưa với những điều em làm?
cứ chạy theo, rong ruổi với niềm tin rằng mình sẽ được công nhận nếu mình cứ miệt mài và chăm chỉ,
em ơi, em mệt không, khi phải đoái hoài giữa những dòng suy nghĩ mà mình chẳng thể nào biết câu trả lời?
"em làm được mà."
"Ồ, cái đó dễ, em làm được."
"em chẳng mệt chút nào."
"em..."
liệu đó có thật sự là những tiếng nói mà em muốn nói không?
liệu đó có thật sự là niềm mong muốn của chính em?
hay,
"em ghét nó"
"em ghét chứng kiến nó"
"em ghét mọi thứ vì dường như chúng đang thế chỗ em"
"em phải là người đặc biệt"
"em ghét"
"em ghét là người bị bỏ lại, em ghét khi em không được xem là người đặc biệt nữa, nó như thể, em là một món đồ vô dụng vậy, em ghét, em ghét tất cả những thứ mới đến và cướp chỗ lấy em.
đó là em.
đúng chứ?
đó là em, điều mà em sẽ chẳng bao giờ công nhận, rằng em là một kẻ ích kỷ, xấu tính và rất độc hại. em giam giữ, che giấu nó vì em chỉ muốn, mọi người thấy em là kẻ hoàn hảo.
nhưng em ơi, em là như vậy, em vẫn chứa đầy những tổn thương cũ, những điều mà em cho rằng em đã nguôi ngoai, rằng em đã chấp nhận.
em sai rồi, em ơi.
mọi điều trong em đang gào thét, chúng khóc vì nỗi đau đó cứ đang dày vò, từng chút từng chút một. sự đố kị, sự ích kỷ của em đang chiếm lấy em một cách từ tốn, một cách chậm rãi mà em nào ngờ hay biết.
em ơi, em phải chấp nhận đi thôi, chấp nhận lấy cái bản ngã mà em chối từ.
"yêu dấu ơi".
fuyuko__
thời gian vừa qua có thể là những tháng ngày đầy cảm xúc, vì bản thân nhận ra được rất nhiều mảnh ghép mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ được hiện hữu trong chính con người mình.
mình nghĩ, mình ngẫm và mình phán xét nó. thậm chí có những điều mà mình tin nó là vậy, vĩnh viễn là như vậy. khi mà bản thân sống trong một môi trường, mình không rõ ai là ai, mình không hề biết mọi vật hay sự việc hiện tại diễn ra như thế nào. là đúng là sai, mình luôn ở đây, luôn ở dưới đáy giếng mà nhìn lấy thế giới. và thật xấu hổ, với mình, mình luôn cho là bản thân mình tốt, là đứa tốt đẹp. nhưng mà, thời gian qua đã cho mình thấy được ra, mình tệ và độc hại đến nhường nào dưới cái lốt mà mình cho là "tốt đẹp" ấy. nói dễ hiểu, mình không tốt bụng hay tinh tế hay gì cả. mình chỉ làm thế vì mình muốn thể hiện bản thân là "người tốt". và rồi, mình luôn tự hỏi, "tại sao phải làm vậy?", "mình có thật sự muốn làm điều đó không?", "liệu mình có thật sự giúp đỡ họ vì mình muốn không?", "mình đang làm gì vậy?", "mình đang giả tạo hả?"...
vô số những câu hỏi tuôn trào sau mỗi hành động mình làm. mình đánh giá, phán xét bản thân về những hành động của chính mình. cảm giác, mình không là chính mình vậy và tự hỏi, chính mình là như thế nào. vì mình sợ bị phán xét. mỗi giây mỗi phút mình còn sống, mình luôn sợ bị đánh giá, sợ một người nào đó phán xét bản thân mình dù đối phương có quen biết hay không. nhiều lúc, mình chẳng hiểu nổi, tại sao mình phải như vậy, để làm gì và giúp được gì ấy?
mình sợ hãi, mình chạy trốn khỏi thực tại, mình không là gì cả. thật buồn nhưng phải thừa nhận, mình chẳng là gì cả. và thật may mắn, rằng mình nhận ra điều này. nhận ra những cảm xúc mình luôn chối đẩy và không bao giờ thừa nhận nó. dù nhiều lần mình cứ "ừm t là vậy, t ghét điều này, t đố kị nó" nhưng mà, chưa bao giờ mình chấp nhận nó cả. và rồi, điều này đã đến, khi nó ngày càng lớn, mình phải ở đây và nói chuyện với chúng mỗi ngày, dù mình ghét nó. mình ghét lắm khi phải thừa nhận nhưng mà biết sao giờ.
•
Reply