fuyuko__

gửi em, 
          	khi tâm hồn đầy ngổn ngang sự mơ hồ, tuyệt vọng.
          	hôm nay, trời mưa dang dở, òa xuống và rồi lại đi. em có bao giờ nghĩ, mình rồi, cũng sẽ như thế?
          	đeo chiếc tai nghe, bản nhạc du dương cứ thế mà chạy, trong trí não, trong trái tim em.
          	em ơi, em có tự hỏi rằng em sẽ như thế nào? ra làm sao?
          	em ơi, em có tự hỏi, em đã xứng đáng chưa với những điều em làm?
          	cứ chạy theo, rong ruổi với niềm tin rằng mình sẽ được công nhận nếu mình cứ miệt mài và chăm chỉ,
          	em ơi, em mệt không, khi phải đoái hoài giữa những dòng suy nghĩ mà mình chẳng thể nào biết câu trả lời?
          	"em làm được mà."
          	"Ồ, cái đó dễ, em làm được."
          	"em chẳng mệt chút nào."
          	"em..."
          	liệu đó có thật sự là những tiếng nói mà em muốn nói không? 
          	liệu đó có thật sự là niềm mong muốn của chính em?
          	hay,
          	"em ghét nó"
          	"em ghét chứng kiến nó"
          	"em ghét mọi thứ vì dường như chúng đang thế chỗ em"
          	"em phải là người đặc biệt"
          	"em ghét"
          	"em ghét là người bị bỏ lại, em ghét khi em không được xem là người đặc biệt nữa, nó như thể, em là một món đồ vô dụng vậy, em ghét, em ghét tất cả những thứ mới đến và cướp chỗ lấy em.
          	đó là em. 
          	đúng chứ?
          	đó là em, điều mà em sẽ chẳng bao giờ công nhận, rằng em là một kẻ ích kỷ, xấu tính và rất độc hại. em giam giữ, che giấu nó vì em chỉ muốn, mọi người thấy em là kẻ hoàn hảo.
          	nhưng em ơi, em là như vậy, em vẫn chứa đầy những tổn thương cũ, những điều mà em cho rằng em đã nguôi ngoai, rằng em đã chấp nhận.
          	em sai rồi, em ơi.
          	mọi điều trong em đang gào thét, chúng khóc vì nỗi đau đó cứ đang dày vò, từng chút từng chút một. sự đố kị, sự ích kỷ của em đang chiếm lấy em một cách từ tốn, một cách chậm rãi mà em nào ngờ hay biết.
          	em ơi, em phải chấp nhận đi thôi, chấp nhận lấy cái bản ngã mà em chối từ.
          	"yêu dấu ơi".

fuyuko__

thời gian vừa qua có thể là những tháng ngày đầy cảm xúc, vì bản thân nhận ra được rất nhiều mảnh ghép mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ được hiện hữu trong chính con người mình.
          	  mình nghĩ, mình ngẫm và mình phán xét nó. thậm chí có những điều mà mình tin nó là vậy, vĩnh viễn là như vậy. khi mà bản thân sống trong một môi trường, mình không rõ ai là ai, mình không hề biết mọi vật hay sự việc hiện tại diễn ra như thế nào. là đúng là sai, mình luôn ở đây, luôn ở dưới đáy giếng mà nhìn lấy thế giới. và thật xấu hổ, với mình, mình luôn cho là bản thân mình tốt, là đứa tốt đẹp. nhưng mà, thời gian qua đã cho mình thấy được ra, mình tệ và độc hại đến nhường nào dưới cái lốt mà mình cho là "tốt đẹp" ấy. nói dễ hiểu, mình không tốt bụng hay tinh tế hay gì cả. mình chỉ làm thế vì mình muốn thể hiện bản thân là "người tốt". và rồi, mình luôn tự hỏi, "tại sao phải làm vậy?", "mình có thật sự muốn làm điều đó không?", "liệu mình có thật sự giúp đỡ họ vì mình muốn không?", "mình đang làm gì vậy?", "mình đang giả tạo hả?"... 
          	  vô số những câu hỏi tuôn trào sau mỗi hành động mình làm. mình đánh giá, phán xét bản thân về những hành động của chính mình. cảm giác, mình không là chính mình vậy và tự hỏi, chính mình là như thế nào. vì mình sợ bị phán xét. mỗi giây mỗi phút mình còn sống, mình luôn sợ bị đánh giá, sợ một người nào đó phán xét bản thân mình dù đối phương có quen biết hay không. nhiều lúc, mình chẳng hiểu nổi, tại sao mình phải như vậy, để làm gì và giúp được gì ấy?
          	  mình sợ hãi, mình chạy trốn khỏi thực tại, mình không là gì cả. thật buồn nhưng phải thừa nhận, mình chẳng là gì cả. và thật may mắn, rằng mình nhận ra điều này. nhận ra những cảm xúc mình luôn chối đẩy và không bao giờ thừa nhận nó. dù nhiều lần mình cứ "ừm t là vậy, t ghét điều này, t đố kị nó" nhưng mà, chưa bao giờ mình chấp nhận nó cả. và rồi, điều này đã đến, khi nó ngày càng lớn, mình phải ở đây và nói chuyện với chúng mỗi ngày, dù mình ghét nó. mình ghét lắm khi phải thừa nhận nhưng mà biết sao giờ.
Reply

fuyuko__

gửi em, 
          khi tâm hồn đầy ngổn ngang sự mơ hồ, tuyệt vọng.
          hôm nay, trời mưa dang dở, òa xuống và rồi lại đi. em có bao giờ nghĩ, mình rồi, cũng sẽ như thế?
          đeo chiếc tai nghe, bản nhạc du dương cứ thế mà chạy, trong trí não, trong trái tim em.
          em ơi, em có tự hỏi rằng em sẽ như thế nào? ra làm sao?
          em ơi, em có tự hỏi, em đã xứng đáng chưa với những điều em làm?
          cứ chạy theo, rong ruổi với niềm tin rằng mình sẽ được công nhận nếu mình cứ miệt mài và chăm chỉ,
          em ơi, em mệt không, khi phải đoái hoài giữa những dòng suy nghĩ mà mình chẳng thể nào biết câu trả lời?
          "em làm được mà."
          "Ồ, cái đó dễ, em làm được."
          "em chẳng mệt chút nào."
          "em..."
          liệu đó có thật sự là những tiếng nói mà em muốn nói không? 
          liệu đó có thật sự là niềm mong muốn của chính em?
          hay,
          "em ghét nó"
          "em ghét chứng kiến nó"
          "em ghét mọi thứ vì dường như chúng đang thế chỗ em"
          "em phải là người đặc biệt"
          "em ghét"
          "em ghét là người bị bỏ lại, em ghét khi em không được xem là người đặc biệt nữa, nó như thể, em là một món đồ vô dụng vậy, em ghét, em ghét tất cả những thứ mới đến và cướp chỗ lấy em.
          đó là em. 
          đúng chứ?
          đó là em, điều mà em sẽ chẳng bao giờ công nhận, rằng em là một kẻ ích kỷ, xấu tính và rất độc hại. em giam giữ, che giấu nó vì em chỉ muốn, mọi người thấy em là kẻ hoàn hảo.
          nhưng em ơi, em là như vậy, em vẫn chứa đầy những tổn thương cũ, những điều mà em cho rằng em đã nguôi ngoai, rằng em đã chấp nhận.
          em sai rồi, em ơi.
          mọi điều trong em đang gào thét, chúng khóc vì nỗi đau đó cứ đang dày vò, từng chút từng chút một. sự đố kị, sự ích kỷ của em đang chiếm lấy em một cách từ tốn, một cách chậm rãi mà em nào ngờ hay biết.
          em ơi, em phải chấp nhận đi thôi, chấp nhận lấy cái bản ngã mà em chối từ.
          "yêu dấu ơi".

fuyuko__

thời gian vừa qua có thể là những tháng ngày đầy cảm xúc, vì bản thân nhận ra được rất nhiều mảnh ghép mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ được hiện hữu trong chính con người mình.
            mình nghĩ, mình ngẫm và mình phán xét nó. thậm chí có những điều mà mình tin nó là vậy, vĩnh viễn là như vậy. khi mà bản thân sống trong một môi trường, mình không rõ ai là ai, mình không hề biết mọi vật hay sự việc hiện tại diễn ra như thế nào. là đúng là sai, mình luôn ở đây, luôn ở dưới đáy giếng mà nhìn lấy thế giới. và thật xấu hổ, với mình, mình luôn cho là bản thân mình tốt, là đứa tốt đẹp. nhưng mà, thời gian qua đã cho mình thấy được ra, mình tệ và độc hại đến nhường nào dưới cái lốt mà mình cho là "tốt đẹp" ấy. nói dễ hiểu, mình không tốt bụng hay tinh tế hay gì cả. mình chỉ làm thế vì mình muốn thể hiện bản thân là "người tốt". và rồi, mình luôn tự hỏi, "tại sao phải làm vậy?", "mình có thật sự muốn làm điều đó không?", "liệu mình có thật sự giúp đỡ họ vì mình muốn không?", "mình đang làm gì vậy?", "mình đang giả tạo hả?"... 
            vô số những câu hỏi tuôn trào sau mỗi hành động mình làm. mình đánh giá, phán xét bản thân về những hành động của chính mình. cảm giác, mình không là chính mình vậy và tự hỏi, chính mình là như thế nào. vì mình sợ bị phán xét. mỗi giây mỗi phút mình còn sống, mình luôn sợ bị đánh giá, sợ một người nào đó phán xét bản thân mình dù đối phương có quen biết hay không. nhiều lúc, mình chẳng hiểu nổi, tại sao mình phải như vậy, để làm gì và giúp được gì ấy?
            mình sợ hãi, mình chạy trốn khỏi thực tại, mình không là gì cả. thật buồn nhưng phải thừa nhận, mình chẳng là gì cả. và thật may mắn, rằng mình nhận ra điều này. nhận ra những cảm xúc mình luôn chối đẩy và không bao giờ thừa nhận nó. dù nhiều lần mình cứ "ừm t là vậy, t ghét điều này, t đố kị nó" nhưng mà, chưa bao giờ mình chấp nhận nó cả. và rồi, điều này đã đến, khi nó ngày càng lớn, mình phải ở đây và nói chuyện với chúng mỗi ngày, dù mình ghét nó. mình ghét lắm khi phải thừa nhận nhưng mà biết sao giờ.
Reply

fuyuko__

em đã từng thử ngẫu nhiên của một ứng dụng, chỉ để cho vui mà thôi, rằng là bao lâu nữa em sẽ chết. vì chỉ là chút đùa giỡn, ngày ấn định đã có và nó bảo rằng năm em hai sáu, em sẽ chết, chỉ sau ngày sinh nhật của người em từng thương yêu tột cùng.
          sẽ ra sao nếu nó là sự thật nhỉ? 
          nếu là thật thì em sẽ tiếc lắm. vì em đã ích kỷ mà ra đi. rằng em vô dụng bỏ lại tất cả mà đi. 
          nếu em của hồi đó, hẳn em sẽ xem đó là niềm vui. nhưng hiện tại, điều đó không còn là niềm vui của em nữa rồi.
          em của bây giờ, chỉ cầu mong, em sẽ sống sót và sống sót để có thể trả hết tất cả món nợ mà em hiện có. như thế là đủ cho em vơi chút gánh nặng.
          em sẽ sống tiếp mà thôi, nhỉ?

fuyuko__

bất chợt đầu tháng ba của năm em hai mươi tuổi, em khẽ đi, mơ màng giữa muôn vàn kí ức. câu hát của người nghệ sĩ văng vẳng bên tai, em thật mừng vì em đã gặp những người yêu em cho dù em tệ hại đến nhường nào, vỗ về em cho dù em như một cây xương rồng đầy gai góc. tiếng nhạc du dương vang vọng khắp chốn, ôm em đi, giữ chặt lấy em thêm một chút thôi được không hỡi.
          
          lấp lánh giữa màn đêm, hàng ngàn ánh sao trôi nổi rạng ngời.
          
          em biết ơn vì đã gặp được mọi người.
          em biết ơn vì tình yêu to lớn mọi người trao đến em.
          
          em yêu mọi người, cho dù có lìa xa thì em vẫn sẽ luôn ghi nhớ tình yêu thương to lớn, dồi dào và ấm áp mọi người đã dành cho em.
          
          em yêu mọi người.

fuyuko__

a

fuyuko__

gần đây, mình bị gì đó. mình đ biết, mình cứ không muốn làm gì (thực ra hơn nửa năm mình k muốn làm gì cả). mình cảm giác, mình mất đi mọi động lực, mình mệt mỏi và chán chường những gì hiện tại mình đang trải qua. mình không ghét hay phủ nhận hiện tải, chỉ là bản thân mình ngay lúc này, mình mệt.
            mấy nay, trong mình cứ như thể bị nhấn chìm trong vũng lầy, thật nặng nề, mình không bước đi nổi nữa. mình dường như đã bỏ cuộc. mình không muốn tiếp tục nữa, nhưng đồng thời, mình vẫn muốn đi tiếp và đạt được mục tiêu mà mình đề ra. mình kiểm tra lại nhật ký, nhìn lại các mục tiêu mà mình đã liệt kê, mình nhìn nhận rằng, mình chỉ mới bắt tay vào thực hiện nó mà thôi. 
            mấy nay, mình cứ dễ xúc động, mình như thể một quả bong bóng được thổi căng phồng, chỉ cần chạm vào làm nổ tung, như thể giọt nước tràn ly, mình sẽ rơi nước mắt mà không hề biết vì sao lại như vậy. mình mít ướt và hèn nhát lắm. chỉ có trốn chạy và khóc thôi. vì mình sợ.
            mình cũng cảm nhận rằng, bản thân nhạt toẹt và ích kỷ. mình không hòa nhập được với cộng đồng hay một tập thể nào cả, cứ như, mình trong tập thể là một đứa dư thừa vậy. mình thấy vẫn ổn, mình vẫn thấy bình thường, mình chỉ sợ, mọi người vì mình mà không thoải mái (hoặc chỉ do mình nghĩ nhiều thôi). mình không theo kịp được với suy nghĩ của mọi người, mình chia sẻ chỉ muốn nói về chính mình chứ mình không muốn nghe những vấn đề mà họ đang gặp phải (mình tệ và ích kỷ điên lên được, thật sự đấy). một mình cũng ổn nhưng mình vẫn nên sửa đổi lại điều này, nhỉ?
            à, thêm nữa, mình không muốn ch/t nữa, mình mệt cỡ nào cũng không còn muốn ch/t nữa. 
            mình sẽ cố gắng mà, nên làm ơn, hãy vùi dập mình thêm đi, vì mình thật sự cần cứng rắn hơn nữa.
            à, mình còn sống.
Reply

fuyuko__

Gần đây, chợt ùa về cảm xúc nhớ nhung, rằng người đã quay về với em. Bóng dáng nhỏ bé, dịu dàng kia thoáng xuất hiện trong bộ não chất chứa chuỗi kỉ niệm hình bóng của cuộc sống đầy tẻ nhạt. 
          
          Duy chỉ có người, như vệt nắng sớm mai sưởi ấm lấy em. Duy chỉ có người, tựa như cơn mưa xối xả làm dịu mát đi cái nắng mùa hạ gay gắt. Duy chỉ có người, khiến em líu lo, ríu rít ngân nga bản tình ca khi trời trở thu. Duy chỉ có người - nét đẹp dịu dàng điểm tô như ngàn hoa đua nở khi xuân về.
          
          Người có còn nhớ đến em không.
          

fuyuko__

có những nỗi niềm nhớ thương, nhìn vào chiếc gương chỉ thấy nỗi đau đớn xuất phát từ trái tim đầy vết sẹo.  có một người luôn hướng ánh nhìn về phía em, cười êm ái trước hình ảnh của em và yêu thương, vỗ về lấy em đầy dịu dàng. nhưng, có lẽ tất cả đã kết thúc.
          em yêu người và người cũng thế.
          hai mảnh ghép, hai linh hồn, như chiếc gương phản chiếu lấy hình ảnh của nhau.
          chúng ta chia đôi, tách biệt tổn thương.
          gửi lấy anh, gửi lấy chàng, gửi đến người em yêu,
          một nụ hôn chứa đượm nỗi buồn hoang dại đến xé nát cả cõi lòng.

fuyuko__

tớ, giờ đây, thật lòng đớn đau
          bởi
          nỗi dày vò từ tận sâu đáy lòng
          nỗi ganh tỵ cao vời vợi.
          không ai có thể cứu tớ
          chỉ có tớ
          mới cứu được chính mình.
          chính vì thế,
          hãy rời xa tớ ngay khi, có thể.
          cảm ơn vì đã đến với tớ.
          tớ và cậu,
          thật sự đã từng
          là một kỉ niệm đẹp.

fuyuko__

tớ, hôm nay sẽ than thở.
          rằng, không ngờ vào tuyển văn lại khiến tay tớ như mới tập thứ gì đó nặng trĩu, bởi lẽ tớ đã dồn hết sức mà viết.
          người tớ hôm nay, uể oải và thật sự cộc cằn.
          tớ dường như sẽ day dứt và áy náy về hành động sáng nay của tớ.
          tớ, mệt.