Tớ không biết phải làm thế nào để an ủi cậu, vì tớ không giỏi ăn nói hay viết, và con chữ tớ viết ra cũng không được hay như cậu, nhưng cảm giác vật lộn về nhiều thứ thì tớ hiểu. Tớ vật lộn với cả hoocmon và những thứ thay đổi, cả cuộc sống của tớ, vì nó liên tục đảo lộn. Tớ cũng không biết mình đã lựa chọn đúng, cũng không biết mình thế nào, vì lựa chọn của tớ gắn liền với những trách nhiệm, tương lai của rất nhiều người, cả những người tớ thương yêu nhất. Tớ chia tay người yêu ở Nội Bài khi hai đứa đều phải học ở nơi đất khách quê người. Tớ từng mệt, tớ cũng muốn gào lên hay thôi tớ sẽ bỏ hết, sẽ chẳng cần phải lo lắng cho ai, nhưng tĩnh tâm rồi, tớ nhận ra, tớ không thể tích cực, tớ không có niềm tin, nhưng ít nhất tớ vẫn phải tiến lên mà sống, vì dẫu thế nào tớ vẫn may mắn mà được sống, và tớ cũng phải sống vì còn rất nhiều điều cần tớ ở phía trước. Có thể nhiều lúc cậu sẽ cần một sự kết nối, nhưng nhiều khi, cậu có thể sẽ quen với mọi chuyện đến mức cậu không nhận ra. Đã có ai đó rời đi, đã có ai đó chết trong cuộc đời tớ, nó là một phần cuộc sống rồi cậu ạ.