Một ngày mưa tầm tã, phía trước mờ mịt, từng đoàn xe lao về phía trước trong khi mưa tát vào mặt nghe đôm đốp. Trong một ngày như thế, em bỏ lỡ cuộc gọi của anh, cuộc gọi mà trong tâm em chờ đợi mà mong mỏi nhưng lại không có can đảm để nghe. Em xin lỗi, nhưng chẳng dám bấm gọi lại đâu anh.
Cuộc đời của em luôn gắn với những cơn mưa. Thật nghiệt ngã, em đã mất 2 tiếng để làm cho mình thật đẹp đẽ để xuất hiện trước mặt anh, vậy mà bị cơn mưa tháng 6 giội cho tan tát. Vác gương mặt nhoen nhoét, đầu tóc rũ rượi, áo quần nhếch nhác đến buổi hẹn mà em chẳng dám nhìn thẳng mặt anh, thui thủi chui vào một góc mà ngồi. Nực cười quá anh ha, con bé luôn đối đầu không lùi bước, con bé ranh mãnh đổi trắng thay đen, con bé mà anh mắng là xấu xa lại có lúc tự ti như vậy đấy. Chỉ là chiếc mặt nạ lạnh lùng, kiêu kì này em đeo quá mức thành thục, tự hỏi rằng anh có đủ nhanh nhạy để nhận ra không?!
Biết sao đây khi tự tôn của em và anh đều quá cao. Em rất nhớ giọng nói của anh, rất thèm được nghe anh kể về ngày hôm nay của anh thế nào, rất muốn trêu chọc anh, kiềm chế cảm xúc là một hình thức tra tấn rất điên khùng.
Em luôn muốn tìm một người hiểu em, vậy mà em lại thương anh - người chẳng hiểu em chút xíu nào. Chán thật...em tự mình đâm đầu vào tường lại cố tỏ ra méo có bức tường nào ở đấy.
Anh có nhớ em từng nói với anh rằng em thuộc kiểu người tích luỹ, em thích gom nhặt những thứ chút xíu, em thích xây dựng từ những điều âm thầm nhỏ nhặt. Tấm vé xem phim trong lần đi chơi riêng đầu tiên của 2 đứa em vẫn còn giữ, mặc dù mực in trên đó đã bay màu sạch, chẳng thể đọc nổi tên phim nữa là. Những tấm vé số anh tuỳ tiện mua rồi cho em, em vẫn giữ đến tận bây giờ, mà phải công nhận anh mà chọn số thì chẳng bao giờ trúng được một con. Đen thật đấy!
Thôi thì những điều này em sẽ cất cho riêng mình em biết. Hy vọng cuộc sống của anh luôn tốt đẹp.
Thương anh, Scorpio
29.06.2018 #nhatkycoGri