quái lạ.
tôi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm sõng soài trên nền nhà. đầu óc mù mờ, tôi không nhớ gì. xung quanh tôi, cả thế giới toàn là màu trắng đen.
nay trời lạnh hơn qua. nằm trên sàn nhà, tôi nhìn ra xa.
tôi thấy người đàn bà luống tuổi đó đi ngang qua, trên tay là một que dài màu hồng kẹp giữa hai ngón trỏ và ngón giữa. hình như đó không phải bà cô. đó là cái tầu hỏa. một chiếc tàu hỏa với họa tiết bươm bướm bay đầy, xanh xanh đỏ đỏ. làn khỏi phun ra có mùi dâu tây.
khoan đã, mùi dâu tây? tôi đã bao giờ ăn dâu tây đâu mà biết?
à, nhìn kìa, lại là chúng. những cây nấm tý hon mà cũng khổng lồ. chúng chạy láo nha láo nháo, xô cả vào nhau, ngã dúi dụi và va đập xuống đất. thở khò khè, chúng là lũ ngu. tôi đoán bọn chúng có nhiều màu sắc, nhưng rõ là tôi chẳng thấy gì.
ở xa xa có hai kẻ nào đó đang đánh nhau. đánh bằng môi. hai con chồn sương canada, một con trắng một con vàng. qua mắt tôi, chúng đều giống nhau cả. chúng ôm ấp, quấn quít và hôn nhau. nhưng đôi môi chúng dường như rách ra và chảy máu. à, nhắc mới nhớ, hai con chồn sương canada này có son môi. màu hồng cánh sen.
ơ mà, canada là chỗ quái quỷ nào? sao tôi lại ở đây? mà màu hồng cánh sen thì liên quan gì?
tôi gật gù. ai đó ném cho tôi viên gì đó, trông giống cục cứt. tôi nhai nhai, xong động kinh và chết.