@EmptyOfJams Đôi khi, ly hôn thì người ta có khi sẽ vui vẻ hơn. Ý chị là, thay vì suốt ngày cái cọ, đau khổ, chấm dứt 1 lần thì ko p dằn vặt nữa. Nhưng chị, chị xin họ ly hôn, chị xin họ chấm dứt. Nhưng họ cứ mãi như vậy, vì thể diện, vì sĩ diện, vì danh vọng và tiền bạc, vì danh tiếng, vì rất nhiều thứ. Họ ko chịu buông tha nhau, hay đúng hơn là bố ko chịu. Cứ mãi như vậy, cứ chịu đau âm ỉ thay vì đau đớn hết 1 lần. Chị chán ngán cảnh đó rồi, chị muốn kết thúc. Nhưng chị là trẻ con mà, ừ, 15 tuổi có biết cái quái gì đâu, có biết nghĩ đâu, nên tiếng nói của chị chả là gì cả. Nên họ cứ vậy thôi, chẳng chịu dứt điểm, chẳng chịu buông bỏ, vì tiền, vì sĩ diện....Những lúc đó, chị cảm thấy khinh bỉ thật sự. Mấy người giả dối quá mà, nhưng vẫn chấp nhận đeo mặt nạ lên để người đời nhìn vào là 1 gia đình hạnh phúc, để rồi người ta mỉm cười trao cho danh vọng, tiền bạc, tiếng tăm....Chị khinh bỉ con người đó, khinh bỉ và ghê tởm chính chị nữa vì chị suy cho cùng cx là sản phẩm của họ. Đôi lúc chị cũng muốn nghĩ tích cực hơn, rằng mọi chuyện thực ra ko nghiêm trọng thế. Nhưng mà sự thật vẫn ở ngay trc mắt. Chị ko thể tự huyễn bản thân được, làm như thế rốt cuộc cx là tự lừa dối bản thân mik thôi. Nchung bản thân chị mâu thuẫn cực kì, lúc nào nói về vấn đề này cx đều phức tạp cả.