khi đặt lưng xuống giường sau một ngày, mình thở phào một cái và nhắm mắt lại. như rất nhiều những đêm trước đây tới hiện tại, như là một thói quen ăn sâu vào tiềm thức, đầu mình vẫn một hình ảnh ấy diễn ra lúc nhanh khi chậm, rõ ràng, đau nhói hay nhẹ nhàng cũng tuỳ ngày. Tay mình hoặc một bàn tay vô hình mình không hay biết, rất gọn mà đâm thẳng vào ngực trái, của mình. có lúc mắt nhắm nghiền chờ cơn đau chạy râm ran khắp cơ thể từ tim tới đầu ngón tay. hay có lúc chỉ thấy nhẹ thế nhỉ, sắc ngọt một lần và mình thoải mái quá, mình lại nén cái hồi hộp vì được rời đi thế này. cảm giác thật ảo xen lẫn bao nhiêu ngày tháng trôi qua, mình cuối cùng đã rời bỏ được cuộc sống mông lung này rồi. mình, đêm nào sau khi nhắm mắt lại, cảnh tượng ấy sẽ tìm tới và thật dịu dàng đưa mình đi, chí ít trong giấc ngủ.