hellotuiandanhnha

Áaaaaaaaa, các bạn ơi, tớ...tớ...sợ gián! - một nỗi sợ nguyên thủy của loài người =))))
          	Hôm nay, tớ phải lau dọn tủ bếp, và khi di chuyển đồ đạc, tớ thấy cả một gia tộc gián đang nhìn tớ bằng cặp mắt đầy yêu thương trìu mến, tớ sợ thấy mồ! Sợ gián nó get được skill 'bay lượn xung quanh nhà' hoặc 'chạy lên tay cái đứa chết tiệt dám phá tổ của nó'. Tớ sợ đến nỗi 'hai dòng lệ dạt dào trên mi mắt', tớ tuyệt vọng, nhưng vẫn phải lau chùi. Tớ đã dùng cái chổi và giẻ lau cộng thêm đôi tay của bản thân quét sạch tổ gián =)))
          	Tuy sợ nhưng vẫn không thể không làm =((( 
          	Cuối cùng, tớ đã càn quét tổ gián, tổ nhện....và gián con, gián bố, gián mẹ, gián cụ nhìn tớ bằng ánh mắt thân thương, nhện anh, nhện con, nhện bà, nhện cụ cũng nhìn tớ bằng ánh mắt thân thương. Rồi tớ kết thúc việc dọn dẹp trong sự may mắn và trái tim đập liên hồi chuẩn bị vọt ra khỏi lồng ngực.
          	Thế là kết thúc trưa ngày 9/6/2025! Tớ thề sau này vẫn sẽ sợ tiểu cường =))))

hellotuiandanhnha

Áaaaaaaaa, các bạn ơi, tớ...tớ...sợ gián! - một nỗi sợ nguyên thủy của loài người =))))
          Hôm nay, tớ phải lau dọn tủ bếp, và khi di chuyển đồ đạc, tớ thấy cả một gia tộc gián đang nhìn tớ bằng cặp mắt đầy yêu thương trìu mến, tớ sợ thấy mồ! Sợ gián nó get được skill 'bay lượn xung quanh nhà' hoặc 'chạy lên tay cái đứa chết tiệt dám phá tổ của nó'. Tớ sợ đến nỗi 'hai dòng lệ dạt dào trên mi mắt', tớ tuyệt vọng, nhưng vẫn phải lau chùi. Tớ đã dùng cái chổi và giẻ lau cộng thêm đôi tay của bản thân quét sạch tổ gián =)))
          Tuy sợ nhưng vẫn không thể không làm =((( 
          Cuối cùng, tớ đã càn quét tổ gián, tổ nhện....và gián con, gián bố, gián mẹ, gián cụ nhìn tớ bằng ánh mắt thân thương, nhện anh, nhện con, nhện bà, nhện cụ cũng nhìn tớ bằng ánh mắt thân thương. Rồi tớ kết thúc việc dọn dẹp trong sự may mắn và trái tim đập liên hồi chuẩn bị vọt ra khỏi lồng ngực.
          Thế là kết thúc trưa ngày 9/6/2025! Tớ thề sau này vẫn sẽ sợ tiểu cường =))))

hellotuiandanhnha

Cậu có biết, mặt trái của một bộ não có thể hiểu nhanh mọi thứ, học nhanh hơn bình thường là gì không? Đó là overthinking.
          Có một người bạn đã nói với tớ rằng bạn ấy mong muốn có được một bộ não có tư duy phức tạp để giải các bài toán khó như tớ. Bạn ấy bảo rằng tớ có thể học được cả môn khoa học tự nhiên và cả khoa học xã hội. Thế nhưng...khi suy nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng rất mệt.
          Tớ thường đau đầu về các mối quan hệ, về sự khủng hoảng tồn tại bản thân, và về rất rất nhiều điều trong cuộc sống. Tớ nhạy cảm, thường hoài nghi về tình cảm, cảm thấy thế giới đang đe dọa bản thân và không ngừng tiến về phía trước. 
          Đôi lúc trong đầu tớ cảm thấy trống rỗng, không thể nghĩ gì nữa. Một vòng luẩn quẩn những điều tiêu cực cứ thế bắt đầu.
          Tớ đã từng bốn năm liên tiếp học sinh xuất sắc trong suốt quãng thời gian cấp hai, nhưng dường như, tớ cảm thấy mạch suy nghĩ của mình khác với mọi người, rồi từ đó lại lạc lõng vô định. Người khác thấy tớ thật khó hiểu, và tớ cũng vậy. Tớ đọc rất nhiều cuốn sách phân tích tâm lý, hòng thấu hiểu người khác hơn, thấu hiểu chính mình hơn, nhưng dường như, càng đọc càng vô định.
          Tớ cũng thường xuyên chiêm nghiệm về thế giới ngoài kia, phân tích từng cảm xúc một cho đến khi bị chai lì. Ngay trong ngày cuối cùng của những năm tháng cấp 2, tớ cũng phân tích tâm lý của các bạn, của thầy cô, của chính mình,... 
          Thật sự rất mệt mỏi, nhưng chẳng làm sao mà ngăn được mạch tư duy quá mức ấy. Chúng giúp ích rất nhiều trong học tập, tính toán, logic, nhưng lại vô tình tạo ra rào cản, mang đến sự tiêu cực.
          Này cô bạn bé nhỏ, cậu không cần mong muốn được như người khác, cậu chỉ cần là chính mình là đủ rồi.
          Dẫu sao, phía sau hương hoa hồng là đôi bàn tay chảy máu vì gai sắc, phía sau ánh nắng là cái nóng thiêu đốt của mặt trời, phía sau nụ cười là những giọt nước mắt mặn chát.
          Tớ tin cậu, tin chúng ta sẽ làm được, sẽ đạt được một tương lai chói lọi đầy tự hào!

hellotuiandanhnha

Tớ từng ngang nhiên đi khắp thế gian. Nghĩ về thủy triều lên xuống, chim trong rừng, những vì sao trên trời, thế giới ấm áp và lạnh lẽo. Cho đến khi gặp cậu, cậu là thủy triều, cậu là con chim, cậu là ánh sao, cậu là thế giới

hellotuiandanhnha

Đôi khi thơ thẩn, nhìn nơi xa xăm, chỉ muốn chửi thề...
          Công bằng ư? Thế giới này làm gì có công bằng? Mà nếu muốn có công bằng thì mày phải tự tay đấu tranh để giành lấy. Bởi vì nó là một thứ gì đó rất xa xỉ...
          Mày phải tập quen với bất công, có thể chọn cách cứng rắn đối đầu, nhưng cũng có thể tìm cách trốn tránh, hoặc cam chịu, bình thản đối mặt.
          Đời mà, nhìn nhiều, trải nhiều cũng bình thường thôi...

hellotuiandanhnha

Dưới cái nắng hạ, ngồi thơ thẩn góc nhìn ra dòng chảy lung linh của tia sáng. Hạ đã qua rồi, đông đang dần bước đi một cách nhẹ nhàng mấy ai có thể thấy được. Dưới những tán cây quanh trường cao như những gã khổng lồ xanh đang dang tay ra ôm mọi thứ. Cậu đứng đó, mặc cho ánh sáng chảy trên vai, mặc cho tia nắng đùa nghịch mái tóc. Cậu cười nhẹ nhàng, tỏa sáng như một ngọn lửa, tựa một tia nắng. Phải chăng, sống để tỏa sáng? Cậu rực rỡ, ngẩng cao đầu, cậu mỉm cười đằng sau những đêm miệt mài, cậu sống để cho thanh xuân qua đi. Liệu cậu có biết rằng bản thân chính là thứ ánh sáng cướp đi sự tự tin cửa người khác? Kiêu ngạo, tự tin, ngẩng cao đầu, cậu đẹp đẽ theo cách riêng.
          Có lẽ, dưới khoảng trời xanh vời vợi kia, tôi biết rung động là gì rồi.
          Trân trọng những điều rực rỡ, thả mình trong lửng lơ, một tôi mà chính mình luôn hướng đến. 
          Rung động thanh xuân đẹp nhỉ, nhưng nó đâu nhất thiết phải dành cho ai kia? 
          Cậu nói liệu có sai, hỡi người tôi thầm thương nhung nhớ? 
          Tôi không nói tôi yêu cậu, tôi chỉ thầm thì khe khẽ: "Tôi thương cậu." Bởi tôi nhìn thấy tất cả những gì sau bóng lưng to lớn nhưng nhỏ bé của cậu. Liệu tôi có thực sự thương cậu, liệu cậu có thực sự chấp nhận tôi?
          Người ta vẫn luôn nói, bản thân là khó hiểu nhất, tôi không hiểu cậu, cậu cũng chẳng hiểu tôi...
          Hãy mỉm cười lên thật nhiều nhé, hãy sống với đúng cái tôi, bản ngã trong cậu, hãy tự tin, hãy ngẩng cao đầu, hãy rực rỡ tựa ánh trăng. 
          Nếu không có bầu trời tăm tối, liệu ngôi sao có thể phô trương?
          Ánh trăng dù không chói lọi như vầng dương, nhưng chí ít nó cũng dám tỏa sáng.
          Giống với đóa hoa sen, dù trăm thân bùn nát vẫn thanh tao.
          Giống với cánh chim cao, dù bão tố vẫn cất cánh.
          Giống với ánh bình minh, mỗi sáng đều thức giấc.
          Trường tồn với thời gian cho tới khi lụi tàn.
          Nhớ rằng sẽ luôn có một người đã, đang và sẽ yêu cậu, luôn ủng hộ cậu, thích cậu như sinh mệnh.
          -Gửi tới người không có thực, nhưng lại có thực---