hnialovetulip0405

"Con biết rằng mẹ đau, rằng nỗi đau của mẹ to và nặng hơn con nhiều. Nhưng việc nó tồn tại, đâu có nghĩa rằng nỗi đau của con không có quyền tồn tại nữa?
          	
          	Mẹ đâu cần phải chối bỏ cảm xúc của con để bảo toàn bản thân. Mẹ mong mình được lắng nghe, nhưng mẹ lại chưa từng nghĩ rằng con cũng thế. Trong gia đình này ít ra mẹ còn có con là chỗ để giải tỏa, nhưng con đâu có ai?
          	
          	Mẹ bảo mẹ đã chịu đựng cái cảnh này hơn mười mấy năm rồi - nhiều hơn cả số tuổi của con. Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng ngay từ lúc sinh ra, con đã rơi thẳng vào nỗi đau,
          	
          	rồi lớn lên cùng nỗi đau, và mọi giọt máu, phần da đều in hằn nỗi đau như vậy.
          	
          	Con quen thuộc với nỗi đau của mình và quen thuộc cả với nỗi đau của mẹ.
          	
          	Trên vai con là sự thống khổ của hai người phụ nữ - nó bám ghì lấy quá khứ, hiện tại và tương lai của con. Vậy mà chẳng ai ngoài con công nhận điều đó cả.
          	
          	Con mệt quá.
          	
          	Một ngày nào đó, con mong mình sẽ học lại được cách nói, và mẹ sẽ biết cách nghe những lời này."

pbkhxxi

tui cảm ơn bồ đã fl tui nhe (´• ω •`)

hnialovetulip0405

@pbkhxxi  hong có gì, tôi thích giọng văn của bà lắm^^
Contestar

hnialovetulip0405

"Con biết rằng mẹ đau, rằng nỗi đau của mẹ to và nặng hơn con nhiều. Nhưng việc nó tồn tại, đâu có nghĩa rằng nỗi đau của con không có quyền tồn tại nữa?
          
          Mẹ đâu cần phải chối bỏ cảm xúc của con để bảo toàn bản thân. Mẹ mong mình được lắng nghe, nhưng mẹ lại chưa từng nghĩ rằng con cũng thế. Trong gia đình này ít ra mẹ còn có con là chỗ để giải tỏa, nhưng con đâu có ai?
          
          Mẹ bảo mẹ đã chịu đựng cái cảnh này hơn mười mấy năm rồi - nhiều hơn cả số tuổi của con. Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng ngay từ lúc sinh ra, con đã rơi thẳng vào nỗi đau,
          
          rồi lớn lên cùng nỗi đau, và mọi giọt máu, phần da đều in hằn nỗi đau như vậy.
          
          Con quen thuộc với nỗi đau của mình và quen thuộc cả với nỗi đau của mẹ.
          
          Trên vai con là sự thống khổ của hai người phụ nữ - nó bám ghì lấy quá khứ, hiện tại và tương lai của con. Vậy mà chẳng ai ngoài con công nhận điều đó cả.
          
          Con mệt quá.
          
          Một ngày nào đó, con mong mình sẽ học lại được cách nói, và mẹ sẽ biết cách nghe những lời này."

hnialovetulip0405

Lại 1 đêm khác em không muốn ngủ, sự lo lắng giày vò tâm trí như thể mệt mỏi vẫn chưa đủ.
          Có lẽ là nàng không thích em thật, cả đêm em nằm chờ những dòng thăm hỏi.
          sự mệt mỏi trào dâng trong đáy mắt, tiếc thay cho 1 đời kẻ đơn phương.
          Khi em khẽ chạm tay vào ngực trái rồi hỏi 
          “liệu mình có thể cùng đến ngàn sương?”

hnialovetulip0405

“Nhưng em đau nàng ạ.”
          “Đau thế nào cơ?”
          Khi thanh âm của nàng thoát ra khỏi miệng,  cảm giác như con quái vật đang bóp nghẹt, giày xéo, đầy đoạ trái tim em. Em thảm hại, nhưng lần này em có cảm giác khác lắm vì có người thấy bộ dạng kiệt quệ nhất của mình. 
          Và chịu chấp nhận nó.

hnialovetulip0405

Trời mưa lớn, tiếng mưa át cả tiếng lòng. Khi em co ro nằm một góc trong phòng, tâm ngỡ như đã chết từ khi lên 14.
          Độ tuổi mà lẽ ra em phải vui vẻ, yêu đời. Tuổi 16, nhưng cơn bệnh hoạn lại chạy loạn trong đầu. Những mảnh vụn thời gian ùa về làm em nôn thốc tháo.
          Kí ức về bạo lực học đường còn ám ảnh mãi trong tâm trí em. Nó ám ảnh em tới mức mỗi lần nhớ đến em vẫn còn cảm giác được tiếng cười đùa, giễu cợt, những lần bị giật tóc, hất mực vào áo, cô lập.
          Cơn đau ám ảnh em, thế là khi vừa tròn 14 em cắt phang mái tóc vì cơn ám ảnh đầy mùi mực.
          Cái mùi tởm lợn về cái xã hội thối nát đến điên dại. Nghĩ lại mà thấy đời đáng hận.