sawada tsunayoshi.
ừ, giờ thì mình mới nhận ra (thật ra là từ mười hai rưỡi sáng của hôm 15/10) là mình đã không có cảm xúc gì với ngày 14/10, sinh nhật người mình yêu. hôm đấy trời chỗ mình mưa tầm tã, lạnh ngắt và mình nhìn con số mười bốn tháng mười với suy nghĩ "hôm nay mình sẽ học những gì ấy nhỉ?" chứ không như mọi năm, choàng tỉnh và háo hức đón sinh nhật với cậu ấy.
mình nghĩ là mình hết mặn nồng với cậu ấy rồi, chẳng còn thiết tha gì với màu nâu dịu dàng ấy nữa.
xong rồi, mình hết yêu bầu trời của mình rồi ư?
mình nghĩ thế, nhìn lại những ngày qua, và nhận ra là vẫn chưa.
chưa.
không phải bây giờ.
mình chưa hết yêu cậu ấy.
nhưng mà không còn cuồng nhiệt nữa thôi.
tình yêu của mình vẫn còn đấy, mới mẻ, nhưng dịu dàng lại chứ không nóng phỏng tay như mấy năm trước nữa.
mình không còn viết nhiều về cậu ấy nữa, nhưng lúc nào cũng nhớ về cách cậu ấy cười, nhìn thấy sự dịu dàng của cậu ấy mỗi lần ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
mình muốn tặng cậu ấy cái gì đó, nhưng rồi mình nhận ra có quá nhiều thứ mình phải lo lắng, quá nhiều việc mình phải chạy theo, và thời gian để mình yêu thương cậu ấy đã không còn, đến nỗi đã quên mất cậu ấy.
và khi mình nghĩ là lại thêm một lần nữa mình hết yêu ai đó (như cái cách mà mình-của-trước-đây vẫn hay làm), thì mình bắt gặp cậu trên tay của một đứa bạn.
rồi mình vỡ òa, nhận ra rằng bản thân vẫn yêu cậu như thuở ban đầu.
sawada tsunayoshi, người mình yêu nhất, vẫn mong năm nay và cả nhiều năm sau nữa cậu sẽ mãi hạnh phúc.
mình chẳng tặng được gì cho cậu năm nay cả, và lời chúc cũng muộn màng nữa; nhưng mình-của-hiện-tại, vẫn đang yêu cậu, rất nhiều.