
hoangk7
ĐĂNG MỘT THÁNG MÀ GIỜ MỚI NHẬN RA LÀ SAI CHÍNH TẢ CKSBSJSHSHABAAAAAA quê ghê…
@hoangk7
2
Works
3
Reading Lists
38
Followers
ĐĂNG MỘT THÁNG MÀ GIỜ MỚI NHẬN RA LÀ SAI CHÍNH TẢ CKSBSJSHSHABAAAAAA quê ghê…
ĐĂNG MỘT THÁNG MÀ GIỜ MỚI NHẬN RA LÀ SAI CHÍNH TẢ CKSBSJSHSHABAAAAAA quê ghê…
khoe anh em là mình đã cầm trên tay cuốn the summers or a lifetime trên tay rồi nhaa.
@quinahy tui nghĩ tìm pass cũm khó ớ, tại đợt trước 2q kia của nhà 1318 tui tìm hoài không ra… nói chi tới đợt nì fanzine đầu tư vữ vằn, giữ làm của riêng hong àaa.
@dfot_ahn tui là người giữ hàng ở hcm í nên một lượng fanzine đang ở trong tay tui, chỉ đợi ngày mấy chị staff đến gói hàng gửi đi nè, mấy bồ sẽ sớm có thui nháa đợi xíu ha.
MUỐN VIẾT 100 CHƯƠNG TRUYỆN MỘT NGÀY NHƯNG LỚP 10 ĐÃ NGĂN MÌNH LÀM CHUYỆN ĐÓ…!!
nay đi tựu trường, ngày (chính thức) đầu tiên em vào cấp ba. cả nhà mình có chuyện nào vui muốn kể em nghe hong ạ? còn em thì chưa có gì đặc biệt hết hihi.
@ hoangk7 (xin lỗi vì đã stalk cổ) GĐ của TPHCM là học giỏi lắm đó, đã viết hay còn học giỏi thì còn gì bằng, tui trượt nv1 hai năm rồi nhưng mà vẫn còn buồn lắm:(
mình chưa từng đặt nhiều tình cảm vào một chương trình giải trí như thế. thậm chí là những thần tượng trước này mà mình yêu quý, chưa từng có một tiền lệ nào khiến mình vật vã lên xuống vì tình yêu dành cho họ đến như vậy. cho đến khi atvncg xuất hiện. mình khóc không dưới hai lần vì chương trình này, nhất là trong tập loại đầu tiên, mình khóc nhiều khủng khiếp, ai theo dõi instagram có khi còn thấy mình đăng hình khóc đến ba giờ sáng trên tin. mình yêu họ là thật, vui vì họ là thật, khóc vì họ cũng là thật nốt. dạo này con người xung quanh mình bị rồ hay gì ấy, mình sợ khủng khiếp, thành ra atvncg vô tình lại trở thành một nơi để mình dựa dẫm. lúc viết americano chương mới, spotify của mình vẫn đang bật văng vẳng bài hoả ca và nhạc của tăng phúc. mình yêu trống cơm, yêu áo mùa đông x trở về, yêu giàu sang, dẫu có lỗi lầm, nếu một mai tôi bay lên trời, dịu dàng đến từng phút giây, mình yêu tất, và có thể đọc vanh vách họ tên lý lịch từng anh một của chương trình. khi viết những dòng này, giọng phan đinh tùng, duy nhất, liên bỉnh phát, tăng phúc, kay trần, (s)trong trọng hiếu trong công diễn hai vẫn đang vang lên trong tai nghe của mình.
luôn tin rằng một lít nước mắt dành cho chương trình chưa bao giờ là uổng phí. vậy đi, đại đại vậy đó, tới đâu thì tới, không thích nhưng cũng không ghét được, coi như chưa từng mến yêu gì là xong. tại vì đời này còn nhiều cái quan trọng hơn rất nhiều.
và mình đang lên nòng lan la sang cộng đồng viết và vẽ (căn bản là người hâm mộ) của atvncg luôn nè. tiện thể thì giới thiệu, mình là lò con rặt không quan trọng ngang dọc, hải ly con yêu anh tăng vũ minh phúc nhất trần đời, trong lòng còn có chút xíu cảm nắng một thuyền hơi âm thầm nhưng đáng yêu vô cùng nữa. mình còn hiểu hết “đùa bên trong” của nhà gai đó nha, chắc chắn là gai con rồi không cần kiểm chứng. cái dòng đọc vanh vách tiểu sử của 33 anh mình không nói đùa, quan trọng là biết ít hay nhiều thôi, chứ mình tìm hiểu hết thật, mỗi anh một chút. mình còn có nỗi ám ảnh với nhạc atvncg nữa, tại mẹ mình cũng thích nhạc của chương trình haha. hết điện thoại có tiktok và youtube (đêm qua mình thức tới ba giờ mặc chuyện sáng hôm sau phải lên trường lúc sáu giờ sáng, nằm coi neko reaction tập sáu atvncg là cũng hiểu rồi ha), từ tivi đến ngoài đời, nhạc chương trình cứ từ từ như thế lẻn vào cuộc sống của mình. ăn, và không để lại vụn.
hôm nay mình cũng siêu mệt, bắt nguồn từ chuyện sinh lý, rồi đến trường lớp bạn bè mới chưa quen, mình còn đau đáu vì nhiều điều muộn phiền mà có thể sẽ quyết định ba năm tiếp theo của mình ở trung học phổ thông. mình nằm ngủ quên khi bên tai vẫn là list nhạc có nhóm xương rồng, mấy chữ “anh vẫn yêu em dẫu ai có chê bai ngu si” của thanh duy là thứ cuối cùng mình nhớ. đã lâu rồi âm nhạc không kề cạnh bên mình đến thế, chắc phải từ hồi ban nhạc ngọt lên tin tan rã (điều mà mình chắc là phát sinh từ vấn đề lục đục nội bộ và là hệ quả của một chuỗi ngày dài). mình gần như đã mất đi cảm xúc, thậm chí còn gọi cảm giác này là “nhạc” nhẽo. thành ra mình sẽ gọi atvncg là ngoại lệ. một chuỗi thiếu nhận thức - tỉnh dậy, đau đầu khủng khiếp, việc đầu tiên làm là cầm điện thoại. mồ hôi lạnh sau lưng vì ngủ sâu làm mình rất bực mình, nhưng cái khiến mình chết lặng là những dòng bình luận trong bài viết gần nhất của trang chính gốc và cái đính chính bla bla chưa để ý. lúc này là vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, mình kệ, vào broadcast thấy hải ly kể chuyện về neko lê, thấy anh này anh kia lên ngấm ngầm xôm hơn mọi ngày một chút. hoặc đó là do mình nghĩ nhiều. rồi mình khóc, nước mắt tràn không nén lại được. tất nhiên là không nhiều bằng lúc nghe xong bài hát nếu một mai tôi bay lên trời và một phần ba đoạn còn lại của tập sáu, nhưng mình vẫn là khóc. chuỗi ngày mà hôm nào cũng nghe nhạc atvncg quanh quẩn, mình không muốn nó kết thúc. mình chưa từng muốn nó kết thúc, và chắc chắn sẽ không bao giờ để nó kết thúc trong lòng. vì mấy chữ lưu luyến hay dễ tìm đến bạn nhanh hơn bạn tưởng. mình yêu atvncg, mình quý trọng những giá trị họ đem lại, và mình tin họ. đợi chờ là hạnh phúc, và có sao nữa, mình vẫn là gai con. --- từ một thằng vỗ ngực bảo bản thân ot33 không chừa anh nào. đừng tìm mình. ba giờ rồi, mất ngủ không ngáy được.
đang nghĩ chứ sao số followers tăng đột biến, tưởng là bị phốt. nhưng hong, có người iu quý pr cho tuii. luv u ná (๑>◡<๑).
anh em ơi mình stan Tăng Phúc rồi, chuẩn bị tinh thần thấy nhạc anh dài dài trong fic đi nha!
cho mọi người vote plot để tui viết… nhiều quá phải kham từ trên xuống dưới huhu. tui dự định viết mấy cái oneshot khoảng trên dưới 15k từ mới đủ đô để truyền tải, còn tuỳ vào plot khai thác nữa haha. 1. em phuwin "đứng ở trên cao" bất chấp cả thế giới để theo đuổi pond naravit "người bình thưởng". dạo này tui đang dồn lực cho bộ này, tại có hứng mà muốn viết một lần đăng luôn cho đỡ thiếu trang hụt mood. 2. phần hai của bộ americano… (tui thề là tui chỉ không biết viết thế nào cho thấm và thời gian thuiiiiiiii). 3. em phuwin nhân viên cửa hàng tiện lợi bị ma ám và anh pond "chính là con ma đó". bộ này thuần kinh dị pha tình yêu đôi lứa nha, tui muốn thử sức viết một cái gì đó khiến loài người hoảng sợ. 4. em hoạ sĩ và anh nhà văn, va vào nhau đùng đoàng giữa cơn mưa. chắc chắn là có liên quan đến muse, và tui đã ngâm bộ này từ hồi mới đu pondphuwin tới giờ… (chac la sap mot nam roi do). 5. anh pond bị trauma và em phuwin từ không biết gì lại vô tình đến và đưa anh pond ra khỏi cuộc sống bế tắc. fic truyền cảm hứng sống. 6. mafia. tẤt nHiÊn Là tUi PhẢi cÓ mỘt cHiẾc FiC mAfiA rỒi. chưa có ý định triển đâu huhu, cần ở nhà ngâm cứu phim ảnh mafia đãa. 7. hậu tận thế, đây là longfic cần nhiều não, mà tui thì chưa lên set gì hết nên là nhét vào cho đủ thôi, hihi. 8. viết tiếp mấy quả fic dài tập mà tui để qua một bên. thật ra thì tui có một đống những kịch bản longfic kiểu đủ thể loại luôn, từ bác sĩ - bệnh nhân, đến idol - idol, bạn học,… cơ mà tui thích nhất vẫn là fic au việt nam đó hihi.
phải chi mình có năng lực hay phép thuật gì đấy mà viết mỗi ngày một oneshot nhỉ…? tại chất đầy chất đống một cục ở bản thảo, soạn hết kịch bản diễn biến cả rồi, chỉ thiếu mood thôi (dù nghỉ hè lắm thời gian) nhưng rảnh rang không chịu viết. huhu.
chết rồi mình buồn cười quá phải lên méc mọi người… đêm qua mình có tham gia vào một nhóm chat, tên gì thì mình xin giấu, nhưng bọn mình nói chuyện trong một cái livestream, add nhau vào, xong call với nhau. mình thấy mấy chị có quen nhau trước đó rồi, và mình là thành viên mới. có điều hình như nhóm vừa mới được lập được đâu đó hai ngày thôi à, tức là cũng toàn người lạ với nhau không. mà cái mục đích tạo nhóm cũng buồn cười nữa, bọn mình trêu nhau, "tán nhau", nói chung là bình bình. nhưng tự nhiên mình bị đụng chạm, tại mình hiền lắm ấy. mình bị một bạn gái bằng tuổi mình nói chạm vào cái tôi nên mình không ưa lắm, thành ra sau khi call với nhau hơn một tiếng đồng hồ và thêm một tiếng cưa cẩm trước đó ở livestream, mình thấy năng lượng của mình và group không hợp cạ lắm (dù hình như mình là một trong những đứa nói lắm nhất). thế là mình xin out. lúc hai giờ sáng gì đó. nhưng chưa kịp out, mình đã bị bạn gái đó đá ra con mẹ nó rồi. ??? và ý là bọn mình quen nhau còn chưa được ba tiếng. mình thấy chuyện này cứ như bộ "những thành phố mơ màng" vậy, và hình như mình đập đá hơi mạnh rồi.
@hoangk7 không phải là người quá tự ti nhưng việc gia nhập một "nhóm" luôn là 1 rủi ro với mình, việc quen từng 1 người bạn là điều đơn giản nhưng nhóm thì không hề và làm quen 1 "đối tượng" lại còn trắc trở vô cùng:)) thôi thì mình hiểu cảm giác ấy, có những người luôn cho mình là trung tâm mà, cảm nhận người khác qua mắt họ chỉ là thứ không đáng chú ý.
(time-lapse từ ba tháng rút còn ba tiếng, chuyện bi hài kịch quãi luôn. thôi mình chạy về nhà ôm pangpond, phuwintang và fotfot của mình đây, thế giới này đáng sợ quá…)
bọn mình va vào nhau, hài quá trời hài, dù mình nói chuyện rất cẩn trọng và cố không phật lòng ai. nhưng hình như do mình hiền quá, nên bạn gái kia chẳng biết giữ miệng gì cả. mình nghĩ mình sẽ nhớ tên bạn gái đó cả đời luôn quá. mình phải méc mọi người thật, tại nó bị buồn cười ấy. bọn mình gặp nhau, mình tham gia nhóm, mình nói chuyện thấy quen thuộc, rồi mình thấy hết vui. người ta cũng không muốn mình vui nữa. kiểu như một quy trình khép kín của mối quan hệ bị bật time-lapse quá đà vậy á. lúc bị đá, mình mới vắt tay lên nghĩ chứ, "có lẽ pond cũng đã nghĩ như thế khi bị phuwin va vào và bắt anh vào thế giới nửa đêm của cậu." như một câu chuyện hài vậy, ai trải qua rồi mới biết nó buồn cười. tự nhiên mình thấy cuộc đời này đúng là cái quái gì cũng xảy ra được? và mình đã gặp người lạ của mình rồi. gặp nhau, chào nhau, tạm biệt nhau, và không thể hẹn gặp lại.
Both you and this user will be prevented from:
Note:
You will still be able to view each other's stories.
Select Reason:
Duration: 2 days
Reason: