Oaaaaa, biết là không nên nói gì khi kiểu đêm thế này
Cơ mà, có ai biết tôi đâu chứ hêhhe đăng rồi xoá cũng không đến nỗi haha
Cảm giác kẹt lại giữa cảm giác muốn học thật nhiều thật nhiều để có thể nắm chắc được tương lai ổn định và cảm giác bị bỏ lại, vô dụng, ghê tởm bản thân do gia đình gieo rắc từ lâu không còn muốn tiến bước nữa
Thật khó chịu
Gia đình thì muốn tôi tốt lên là thật và tổn thương tâm lí theo cách họ từng trải qua cũng là thật
.
.
Không nhường miếng nào luôn í
Tôi hay bị nói là kiểu thứ vô dụng của xã hội hay kiểu sẽ bị cô lập, đào thải từ chính gia đình và các họ hàng của mình lắm
Áp lực nhất là những buổi ăn cơm tụ họp, cảm giác yếu kém, tủi thân nó nhiều đến cái nỗi lúc nào tôi cũng chỉ ăn trong rụt rè rồi xin mẹ về trước chứ không hề níu lại. Những ánh mắt chán chường từ ba,mẹ, anh, chị làm tôi không dám thở.
Nghẹn ngào đến mức chỉ dám lon ton tự nói chuyện an ủi chính mình rồi vào phòng khóc vài phút thì thôi, sợ có ai nhìn thấy
Chị tôi đã khá ngạc nhiên khi thấy tôi tự nói chuyện 1 mình, tự động viên, la mắng, đánh bản thân
Thế mà từ lúc 7-8 tuổi tôi tự nói nhiều đến bây giờ đã tự xem điều đó là điều hiển nhiên ai cũng làm =>>
Hoá ra đó là cái điều kì cục cơ :>
Tuổi 16 chắc mọi người có áp lực khác nhau mà vượt qua cái tuổi này rồi chắc mọi người thấy cũng bình thường mà ha =>? Nên thôi nào, lên tinh thần cái nào Charlie ( tên cảm xúc tích cực của tôi nè hêhh) ơiiiii