jaeshinDC

[Một đoạn thiền truyện mà mình thích] 
          	
          	Không nước, không trăng
          	
          	Ni cô Chiyono học thiền dưới sự hướng dẫn của thiền sư Phật Quang ở chùa Viên Giác trong một thời gian khá lâu nhưng cô không đạt được kết quả của thiền định. Cuối cùng vào một đêm trăng sáng, khi cô đang xách nước bằng một cái vò cũ có bọc nan tre. Bao nan gãy, đáy vò rơi xuống và ngay giây phút đó Chiyono được giải thoát! Để kỉ niệm, có viết bài Kệ sau đây:
          	
          	"Chiếc vò cũ, bọc nan tre đã yếu 
          	Và sắp hư, ta cố cứu nhiều lần 
          	Nhưng chẳng được và đáy vò rơi xuống 
          	Nước không còn, trăng cũng mất tiêu luôn" 

jaeshinDC

[Một đoạn thiền truyện mà mình thích] 
          
          Không nước, không trăng
          
          Ni cô Chiyono học thiền dưới sự hướng dẫn của thiền sư Phật Quang ở chùa Viên Giác trong một thời gian khá lâu nhưng cô không đạt được kết quả của thiền định. Cuối cùng vào một đêm trăng sáng, khi cô đang xách nước bằng một cái vò cũ có bọc nan tre. Bao nan gãy, đáy vò rơi xuống và ngay giây phút đó Chiyono được giải thoát! Để kỉ niệm, có viết bài Kệ sau đây:
          
          "Chiếc vò cũ, bọc nan tre đã yếu 
          Và sắp hư, ta cố cứu nhiều lần 
          Nhưng chẳng được và đáy vò rơi xuống 
          Nước không còn, trăng cũng mất tiêu luôn" 

jaeshinDC

"Trong mqh cần có sự tha thứ để duy trì".
          Quao. Một câu nói trong câu chuyện của người khác làm mình nghĩ lại về chính mình. Nhớ hồi cấp 3, khi còn là một đứa trẻ yếu ớt, lạc lối, dễ tổn thương mình lại tha thứ nhiều trong các mối quan hệ. À không! Nói đúng hơn, là bỏ qua nhiều. Không phải là vì không còn thấy tổn thương nữa mà là vì mình đã đem giá trị của bản thân đặt ở những người xung quanh mình. Nên mình không sẵn sàng buông tay bất kì mqh nào cả, vì nếu thế mình sẽ thấy trống vắng lắm. Rồi cho đến bây giờ, qua bao nhiêu năm, mình cũng đã đi một được một đoạn rất xa trên hành trình tìm về chính mình. Khi mình tự cho mình được những thứ mình từng mong cầu ở người khác. Và khi mình trở thành niềm tin, giá trị và tình yêu của chính mình thì mình bắt đầu "đặt giới hạn" cho tất cả mọi người. Dần dà mình chỉ còn hai mối quan hệ mật thiết mà thôi, một là mình với chính mình, hai là mình với người bạn thân hiện tại. Trong hành trình tìm về với bản thân, những bước đi đầu tiên chính là "sự tha thứ". Là mình tha thứ cho chính mình, tha thứ cho những tổn thương, sự non nớt, cứng đầu của mình. Và vì mình đã ôm lấy chính mình nên mình muốn tha thứ cho người khác. Bằng cách, thật lòng nói lên những tổn thương mình đã có trong mqh với người đó. Để cả hai cùng nhau nhìn nhận và xây dựng lại. 
          Nhưng đến bây giờ, khi mà giá trị bản thân càng vững, thì mình lại không còn nói cho đối phương biết về bất kì tổn thương gì mình có nữa rồi. Vì mình đã bước đi trên con đường tự chữa lành một cách thật chắc chắn, nên mình cũng rất nhanh chữa lành được những tổn thương "be bé" đó. Và vì mình cũng không còn để giá trị bản thân vào tay người khác, nên mình cũng rất sẵn lòng quay đi khi đối phương đụng vào giới hạn mà mình đã đặt ra cho họ. Nhưng mình ra đi âm thầm và lặng lẽ. Sau khi đã nhìn nhận và healing chán chê thì mình cứ rút dần sự bận tâm của mình về, cho đến lúc cạn kiệt là đi. Làm thế thì mình chẳng thiệt gì cả, vì đã healing, học hành xong xuôi rồi mới đi còn gì. 

jaeshinDC

@ jaeshinDC  Nhưng đối với người còn lại thì bất công quá! Mqh chấm dứt mà chỉ có mình biết là do đâu, đối phương hoàn toàn mờ mịt. Và cũng chỉ có mình mò được chỗ sai của mình để học, còn đối phương thì không! U là trời!!!! Đòi theo trị liệu tâm lý cho cố vô, học hành cho đã vô rồi để xài một mình vậy đó hả tôi ơi?!!. Nhưng may sao, chịu đi theo con đường đam mê nên luôn có được sự đồng hành của Vũ trụ. Lâu lâu đi sai hướng là bị vả cho một phát để tự nhìn nhận lại chính mình. Đấy!! Thế là phải chuyên tâm đi điều chỉnh bản thân thoi. Delay chiếc oneshot đại dương lại thoi :)))))))))
Reply

jaeshinDC

Vì mình luôn nghĩ, trong khu vườn bát ngát hoa thơm, cành hoa nổi bật nhất là cành hoa nở rộ theo cách rất riêng của chính nó. 

jaeshinDC

@ watermelonLoveDC  ủa bạn mình :))))) cb thì chắc cũng sắp đó, mà này hông phải hint :)))))
Reply

watermelonLoveDC

@ jaeshinDC  hint cb à bạn mình =)))
Reply

jaeshinDC

@ IsekaiNeko gì dậy chòi :)))))) niềm tin nào đã khiến cháu nghĩ như thế vậy hả :))))))
Reply

jaeshinDC

"Có những ngày không nắng, không mưa. Người ta chỉ cần một chút gió. Để gió đem theo những cánh hoa đến gặp mây. Nói khẽ với mây về ước mơ và những nỗi niềm của riêng bạn.
          Để bạn biết ước mơ của bạn được mây trời ủng hộ. Niềm vui, nỗi buồn của bạn luôn có mây trời lắng nghe. 
          Chỉ có điều bạn không biết. Tại sao bầu trời lại to đến thế? Bởi vì để lưu trữ tất cả những gì thuộc về bạn. Và bởi vì cho dù là hạnh phúc hay khổ đau, bạn cũng sẽ đều ngước mặt lên nhìn bầu trời" 
          --
          Lâu lâu chỉ muốn lên đây và hỏi, ơi những người bạn của tôi, ngày hôm nay của các cậu như thế nào? Đã tự ôm lấy mình một cái, khen lấy mình một câu và cười một cách thật sảng khoái chưa? 

jaeshinDC

Tôi có Cô em trong nhà-
          Và một cô em ở xa...
          Chỉ một người được nhắc...
          Nhưng cả hai đều thuộc về tôi. 
          
          Một đi đường tôi đi-
          Và mặc đồ tôi năm trước-
          Em còn lại như chim trong tổ
          Giữ tim chúng tôi ở cùng. 
          
          Em không hát như chúng tôi-
          Mà bằng một giai điệu khác
          Với bản thân em là Nhạc
          Như Ong nghệ của mùa hè. 
          
          Bây giờ Thơ ấu đã xa,
          Nhưng khi lên xuống rặn đồi,
          Tôi giữ tay em chặt hơn-
          Để cách ngăn kia ngắn lại-
          
          Và vẫn lời ca của em
          Giữa năm tháng dài, 
          Dối lừa cách Bướm, 
          Và trong Mắt em 
          Đọng cành Hoa tím,
          Úa tàn tháng Năm-
          
          Tôi đổ tràn sương giá
          Nhưng nhận bình minh- 
          Tôi chọn cánh sao đơn chiếc ấy
          Giữa vô vàn sao rộng trong đêm-
          Sue-forevermore
          
          Emily Dickinson
          --
          
          Xem hoài một khúc, không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa thấy chán nhỉ?! "Sue-forevermore"

jaeshinDC

@ SkepticTomato bởi vậy mới phải xem đi xem lại thật nhiều lần để thấm nhuần một cách sâu sắc sự đẹp đẽ này :)))))))
Reply

SkepticTomato

Ồ một tình bạn thưn đẹp 
Reply

jaeshinDC

Mới hôm nọ vừa xem "Mùi cỏ cháy" mà nay đã có dịp để nói rồi này. 
          1975 giải phóng miền Nam, thống nhất Đất nước. 1979, Trung Quốc đem quân sang tấn công toàn biên giới nước ta. Rồi gần đây nhất còn là tranh chấp lãnh thổ Hoàng Sa, Trường Sa.
          
          Tiền của các bạn, đúng rồi, các bạn muốn làm gì thì là quyền của các bạn. Tui cũng chỉ muốn nói là độc lập mới được gần 46 năm, chưa được nửa cái thế kỉ nữa. Nên là làm gì thì làm, chứ đừng báng bổ lên những giọt máu ông cha ta đã đổ xuống rồi nói năng như kiểu đó là điều vô cùng bình thường và hiển nhiên như vậy. 
          
          Những ngưòi lính năm xưa nhiều ngưòi còn sống để dõi theo Tổ quốc lắm đó. Đất còn ấm và giọt máu của những vị đã hy sinh vẫn còn chưa kịp khô kia kìa. 
          
          Peace!!!!! 

jaeshinDC

@ JinieDC  vụ cậu idol Lưu Vũ (ủng hộ đường lưỡi bò) được fan Việt donate để có suất debut trong show sống còn nào đó, chị hông nhớ nhiêu mà hình như là mấy trăm triệu đó. Và các bạn donate rất ư là tự hào, và vấn đề nằm ở đó đấy!! 
Reply

JinieDC

@ jaeshinDC vụ gì vậy chị??
Reply

jaeshinDC

"Khi ngưòi bước vào cuộc vui này, mang theo tất cả ước mơ và hy vọng
          Bao nhiêu bộ mặt là bấy nhiêu lớp ngụy trang
          Chẳng ai còn nhớ nổi dáng vẻ của người.
          ...
          Khoác lên lớp ngụy trang, nhảy múa hát ca khiến ta mệt nhoài
          Người nhất chén rượu lên rồi tự nói với bản thân.
          Một ly kính mặt trời mới lên, một ly kính trăng sáng trong đêm 
          Thức tỉnh khát khao của ta, dịu đi gian truân quanh ta
          Như vậy có thể không cần quay đầu và bay ngược chiều gió
          Không sợ mưa rơi trong lòng, chẳng sợ đáy mắt phủ sương.
          ...
          Sau bình minh, tất cả vội vã rời đi 
          Kẻ tỉnh táo nhất chính là kẻ hoang đường nhất"- Tiêu sầu (Mao Bất Dịch) 
          ---
          
          Hy vọng cậu có thể chữa lành được vết thương đã mục rữa
          Hy vọng cậu có thể ôm lấy sự lương thiện để trưởng thành
          Hy vọng cậu sau này có thể không hối hận
          Hy vọng cậu có thể an ủi đôi bờ vai nặng trĩu 
          Hy vọng cậu có thể bao dung sự bình thường của chính mình
          Hy vọng cậu một đời không ôm mãi một nỗi đau thương. 

jaeshinDC

Hy vọng Vũ trụ có thể thay tôi vỗ nhẹ lên đôi vai của một người 
Reply